"Làm anh đi, anh không say." Đôi mắt tràn đầy men say của Trương Mẫn sáng lấp lánh:
"Anh rất nhớ em, chồng à."
Triệu Phiếm Châu nghe anh nói vậy thật sự sững sờ, từ lúc kết hôn đến giờ chỉ mới nghe qua xưng hô này một lần, bây giờ trong nghe lại trong hoàn cảnh này vẫn rất bất ngờ, cậu không biết Trương Mẫn làm sao vậy, nếu người đến đón anh hôm nay không phải cậu thì sẽ thế nào? Anh có lưu luyến quấn lấy người khác thế này không? Triệu Phiếm Châu nghe Trương Mẫn nói thích vài lần kỳ thật cũng có chút dao động, nhưng giấc mộng đẹp nhiều năm đột nhiên biến thành hiện thực rất hư ảo, tâm trí cậu còn dừng lại ở những lúc Trương Mẫn lựa chọn Lăng Duệ rồi hết lần này đến lần khác đẩy cậu ra, căn bản không dám giao phó bản thân một lần nữa. Cuộc sống yêu thầm có khó khăn đến mức nào, cậu cũng luôn có thể gạt bản thân là bởi vì cậu chưa xuất hiện trước mặt anh, nhưng đợi đến lúc thật sự đến trước mặt cạnh tranh công bằng mới phát hiện sự thật chính là trần trụi như vậy, cậu không bằng Lăng Duệ. Triệu Phiếm Châu giờ phút này như một lữ khách đi thật lâu trong sa mạc, vừa khát vừa đói nhưng không dám tin ốc đảo trước mắt, sợ chỉ là ảo ảnh tiếp theo mà thôi.
Triệu Phiếm Châu còn đang ngẩn người Trương Mẫn đã bật dậy túm lấy cậu, mút lấy đôi môi của Triệu Phiếm Châu từng chút từng chút một, tay cũng không an phận sờ xuống dưới, nắm lấy tính khí của Triệu Phiếm Châu thành kính tuốt lộng từ gốc đến đỉnh, mặc cho dịch thể dính vào tay anh ướt sũng, lại giống như khiêu khích giơ tay lên trước mắt Triệu Phiếm Châu để cậu xem: "Em cứng rồi."
Triệu Phiếm Châu bắt lấy tay Trương Mẫn đè xuống, huyệt thái dương nhảy dựng. Thật ra đêm nay cậu không muốn chạm vào Trương Mẫn, làm lần cuối trước khi chia tay cũng đã làm rồi, hai người sắp ly hôn chấm dứt thời kỳ nguội lạnh lại vô duyên vô cớ lăn lên giường, huống chi Trương Mẫn còn đang trong trạng thái say đến mơ hồ như thế này. Cậu rất muốn hỏi cho rõ ràng Trương Mẫn rốt cuộc có ý gì với cậu, lời Lăng Duệ nói là thật hay giả, nhưng thấy Trương Mẫn hiện giờ muốn nói chuyện bình thường với nhau cũng khó, đừng nói đến mấy việc nghiêm túc như thổ lộ tình cảm, cậu không muốn hồ đồ lên giường trong khi quan hệ giữa hai người vẫn còn chưa rõ ràng, tim cậu cũng sẽ đau, cậu cũng chỉ là một người bình thường yêu một người nhiều năm, không muốn để trái tim đã mỏi mệt bất kham của mình chịu thêm tổn thương nào nữa.
Trương Mẫn thấy cậu không nhúc nhích, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi trượt xuống liếm tính khí đang cương cứng của Triệu Phiếm Châu, anh hé miệng bao lấy quy đầu giống như đang mút một cây kẹo, Triệu Phiếm Châu vươn tay muốn kéo anh lên anh liền nuốt thật sâu vào cổ họng, chóp mũi chạm vào lông cứng, cổ họng mềm mại đè ép Triệu Phiếm Châu, khóe mắt đã đỏ lên nhưng vẫn nhất quyến ngậm chặt không nhả ra, lúc bị Triệu Phiếm Châu mạnh mẽ rút ra giữa đầu lưỡi và tính khí còn một sợi chỉ bạc dính dính trong suốt.
Triệu Phiếm Châu nghiến răng, kéo Trương Mẫn lên: "Anh còn như vậy nữa em sẽ làm anh thật đó."
Trương Mẫn mơ mơ màng màng vất vả lắm mới hiểu được ý của Triệu Phiếm Châu, hai mắt sáng lên, ôm lấy cổ Triệu Phiếm Châu, ghé vào tai cậu thần thần bí bí nhỏ giọng nói: "Mau làm anh đi, anh ướt hết rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN | CHÂU MẪN] TÂM THIÊU
FanfictionTên gốc: 心烧 Tác giả: @拦托艺术家 Thể loại: Tuấn Triết diễn sinh, song tính, cưới trước yêu sau Văn án: "Kể từ khi em sáu tuổi, đã bắt đầu thần tượng anh..." Bản edit phi lợi nhuận đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver dưới...