(Chữ nghiêng là nhớ về chuyện cũ nha)
HỒI TƯỞNG
Một đứa nhỏ chính là một trang giấy trắng, viết không khéo sẽ chính là để lại những vết tích xấu xí không thể xóa nhòa, có khi sẽ chính là nổi ám ảnh cả cuộc đời.
"Em đã hứa thế nào, em hứa sẽ thay đổi, sẽ vì con nhưng giờ em đang làm gì vậy?"
Câu hỏi cùng lời nói mang theo sự chấp vấn, ý tứ có sự trách cứ nhưng giọng nói lại chất chứa nghẹn ngào, mang theo điều bất đắc dĩ. Người phụ nữ nhếch môi, rồi bật cười, giọng cười to rõ mang theo chút oán hận.
"Vậy thì anh, anh đã hứa những gì với tôi. Cuộc sống thế này là điều tôi không muốn, anh đã hứa cho tôi sự an nhàn. Giờ thì sao, con đã 10 tuổi chính là 10 năm tôi chịu thiệt thòi, cơ cực"
Lời lẽ quá nặng nề, giọng nói lại càng lên cao. Người phụ nữ như quẩn bách mà kêu gào nỗi lòng của mình. Đôi mắt ửng đỏ tràn ngập tơ máu và hơi nước, người đàn ông chỉ còn biết trân trối mà nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Đây là vợ của anh. Những lời nàng nói lại hoàn toàn đúng. Phải, từ lúc yêu nhau đến hiện tại anh chưa cho nàng được những gì nàng mong muốn. Cuộc sống của nàng cũng vì anh mà bị kéo vào cái vòng lẩn quẩn, thế nhưng cả hai là thật lòng yêu nhau kia mà. Anh yêu nàng, yêu nàng hoa khôi năm nào ở trường phổ thông biết bao nam sinh mơ ước. Nàng cũng yêu anh, đến tận bây giờ khi nàng nói những điều đó thì anh vẫn tin. Phải chăng lỗi hoàn toàn là ở anh.
"Xin lỗi em"
Lời xin lỗi ấy mang theo chính là sự bất lực, chính là sự không biết phải làm sao. Lại bật cười, người phụ nữa kéo lê vali về phía mình, mắt nàng cũng ngấn lệ. Tầm nhìn bao quát căn phòng phía trước, rồi lơ đãng nhìn xung quanh ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà đã từng có tiếng cười, đã từng có hi vọng của nàng, đã từng có hạnh phúc.
"Thanh xuân tôi và anh bên nhau, yêu nhau rồi đến với nhau. Con đã 10 tuổi mà anh vẫn như vậy, cái gì là lí tưởng, cái gì là tự hào, tôi không quan tâm"
Im lặng là hiện trạng lúc này, người đàn ông chua xót. Phải, đã 10 năm rồi anh vẫn không thể khiến vợ mình có cuộc sống an nhàn như cô ấy mong muốn. Anh sai sao, đi theo lí tưởng của mình là sai sao?
"Cũng đừng nói xin lỗi, vốn dĩ từ đầu chúng ta không chung quan điểm. Tôi cần vật chất, anh cần lí tưởng. Cho nên...."
Giọng nói của cô gái vẫn đều đều không mang nhiều tiếc nuối mà chính là sự kiên định cùng hận ý nhiều năm. Đôi môi người đàn ông mấp máy cũng chẳng thể mở lời, anh biết chuyện gì sắp xảy ra. Anh biết nhưng sao anh lại không thể ngăn lại được, là anh có lỗi không cho vợ con sự sung túc.
"Li dị đi"
Hai tay cuộn tròn chồng chéo vào nhau, người phụ nữ thở ra nhẹ nhõm. Cuộc sống này chính là áp bức nàng. Phịch người xuống ghế người đàn ông lặng lẽ rơi nước mắt. Có lẽ đây chính là vạch đến cuối cùng của cuộc sống hôn nhân hơn 10 năm. Có lẽ đây chính là việc mà vợ anh đã chờ đợi, nói đúng hơn là đúng lúc để thực hiện. Rạn nứt hôn nhân xảy ra đã từ lâu rồi, từ khi bé con của cả hai bước vào sinh nhật đầu tiên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[CHAELISA] TOGETHER - COVER
General FictionTình yêu lớn dần theo năm tháng Chỉ vì một câu nói, cũng chính là cả đời cùng nhau "Em muốn làm gì cũng được, chị sẽ theo giúp em. Em nói chúng ta là duyên nợ, thì chị cũng nói đây là chuyện cả đời" ...