Chương 5

158 6 1
                                    

Ngày hôm sau Tuấn Anh thức dậy với thân thể đầy đau nhứt, anh từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Nơi này là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, anh không biết tại sao mình lại vào được đây. Có lẽ là nhờ một người đi đường nó đó giúp đỡ, anh thực sự muốn cảm ơn người đó. 

Anh hướng mắt về phía cửa một người đàn ông bắt đầu đi vào, đó là trưởng phòng tài vụ của công ty anh. 

" Giám đốc tỉnh rồi hả ? Em mới vừa đi mua cháo cho anh luôn này ! "

Cậu vừa đi đến vừa đặt gói cháo lên chiếc bàn bên cạnh.

" Trung !? Anh nằm đây bao lâu rồi ? "

" Giám đốc nằm từ tối qua đến giờ rồi ! Cũng may tai nạn không tổn thương vùng đầu quá nhiều nên thời gian bất tỉnh cũng ngắn ! "

Anh cầm lấy bát cháo mà trưởng phòng Trung đã chuẩn bị, từ từ đưa lên miệng một muỗng để nếm thử. Vị cháo cũng không tệ, ngược lại nó ngon hơn anh nghĩ.

" Trưởng phòng Trung ! Em đưa anh vào viện khi bị tai nạn hả ? "

Cậu lắc đầu, cậu nói với anh

" Là một người qua đường giúp đưa anh vào, đúng lúc em đó em có đi ngang qua đây nên vào giúp anh luôn ! "

Tuấn Anh nhìn trưởng phòng Trung có vẻ anh không tin lắm vào câu truyện của cậu nhưng anh không thể nào nói gì khác được, có đúng thực sự là một người qua đường hay không. Trong kí ức mơ hồ vào đêm qua anh nhớ rằng bàn tay đó đã ôm anh một cách rất dịu dàng và ấm ấp, nó rất quen thuộc nó làm anh nhớ đến Thanh Vy.

" Em có ghi lại số điện thoại của người đó không ? Anh muốn cảm ơn người ta ! "

Trưởng phòng Trung lại lắc đầu, cậu biết anh Thanh Vy không muốn có quan hệ với giám đốc nữa vì vậy bằng mọi cách cậu phải che giấu giúp anh.

" Họ đưa anh được nữa đường thì đã gặp em, họ đưa giám đốc cho em rồi nhanh chóng rời đi rồi ! "

" Thì ra là vậy.. "

Trưởng phòng Trung đứng dậy nói với anh

" Em sẽ bảo thư ký Tú chăm sóc giám đốc những ngày tới, em không thể bỏ việc ở công ty được. Giám đốc sẽ đuổi việc em mất ! "

Tuấn Anh mỉm cười nói với cậu

" Cảm ơn em nhé ! Chừng nào khỏi hẳn anh tăng lương cho chú ! "

Mắt của trưởng phòng Trung sáng quắc lên, cậu cúi đầu cảm ơn anh rồi vui vẻ đi ra ngoài. Tuấn Anh nhìn bát cháo mình cầm trên tay, anh đã quên mất phải hỏi trưởng phòng Trung rằng nó mua ở đâu. Bát cháo này đúng là mỹ vị mà.

Anh ngồi nhàn nhã ăn sạch bát cháo mà trưởng phòng Trung đã mua, nói thật anh muốn ăn thêm nữa mặc dù bụng đã nó. Bát cháo thực sự rất ngon, anh ngồi lặng lẽ nhìn xung quanh căn phòng bệnh. Thật yên tĩnh, nó quá đỗi yên tĩnh. Anh vốn rất thích sự yên tĩnh như vậy nhưng sao hôm nay nó làm anh cô đơn đến lạ, đêm qua anh đã say bí tỉ mà phóng xe trong đêm. Còn giữ được cái mạng này cũng đã là may mắn lắm rồi, anh thực sự muốn biết gương mặt người đã cứu anh vào đêm hôm đó.

(BL/Novel) Khắc cốt ghi tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ