Chương 8

148 8 1
                                    

Thanh Vy quay người bước vào trong, cậu không ngừng băn khoăn trong lòng. Tận sâu trong tim mình cậu đã biết dường như trái tim cậu đang dần mềm đi, cậu không muốn điều đó. Cậu liếc nhẹ về phía sau, anh vẫn ở đó. Hai đồng tử anh đỏ hoe, nhưng anh không đuổi theo cậu nữa. Anh chỉ đợi khi cậu khuất khỏi tầm mắt mình thì mới rời đi.

Những ngày sau đó hôm nào anh cũng đến, nhà cậu đã chứa đầy những đóa hoa dạ lan hương tím rồi. Cậu muốn vứt chúng đi, nhưng lương tâm không cho phép. Chỉ để lại cắm ở phía sau vườn, dù gì vườn nhà cậu cũng rất rộng cho nên anh có tặng liên tục suốt một năm cũng không chiếm hết được chỗ.

Hôm nay anh vẫn đến, cậu đứng từ tầng hai nhìn xuống con người ở phía cổng. Anh nhìn thấy cậu nhẹ nhàng mỉm cười, cậu bắt đầu cảm thấy khâm phục sự kiên trì của anh. Mây trời bắt đầu tối dần, những giọt nước bắt đầu rơi xuống ướt đôi vai ấy. Nhưng anh không hề rời đi, anh đứng nhìn về phía cậu rồi đặt một đóa hoa ở dưới cổng nhà. Sau một lúc khi không còn nhìn thấy cậu nữa anh mới rời đi.

Ngày hôm sau anh vẫn đến chỉ là trông anh rất mệt mỏi, sắc mặt của anh không được tốt. Có vẻ trận mưa hôm qua đã làm anh đổ bệnh, cho dù vậy anh vẫn đến đó vẫn đứng ôm một đóa hoa đợi cậu. Thanh Vy lắc đầu thở dài một hơi, nếu cứ tiếp tục thế này có khi anh ta sẽ chết vì phát sốt mất. Rồi cậu cũng mềm lòng đi xuống gặp anh.

Mặt anh đỏ như quả cà vì sốt, nhưng khi nhìn thấy cậu liền tươi tắn lên. 

" Thanh Vy "

" Anh định làm như thế này đến bao giờ ? "

" Đến khi nào em chịu tha thứ cho anh thì thôi ! "

Anh cười dịu dàng nói với cậu, cậu thở dài một tiếng rồi nói. 

" Ít nhất cũng chú ý... "

Mắt cậu mở to ngạc nhiên nhìn anh, một thứ gì đó đang bao chùm lấy anh. Một thứ dơ bẩn, cậu lập tức kéo anh vào trong nhà. 

" Vy ! Em làm gì vậy ! "

" Ngậm miệng lại và đi theo tôi !"

Bước vào trong nhà mẹ cậu liền bước ra, vẻ mặt bà không vui khi gặp anh. 

" Sao cậu trai này lại ở đây ? "

" Mẹ trước hết phải xem cho cậu ta trước đã ? "

" Xem ? "

Bà đi lại gần nhìn kỹ vào Tuấn Anh, mắt bà có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng đi vào trong. Anh đứng bên cạnh ngơ ngác không hiểu điều gì, anh nhận thấy tay mình vẫn đang được cậu nắm. Lòng anh chợt vui một cách kì lạ, hôm nay lại tiến triển thêm được một chút rồi.

" Thanh Vy à.. em đưa anh vào nhà để làm gì vậy ! "

Cậu buông tay anh ra, vẻ mặt anh có chút tiếc nuối. Mắt cậu nhìn vào anh nói

" Không có gì ! Chỉ là thấy anh đáng thương nên cho anh vào nhà một tý ! "

Anh vui vẻ gật đầu, dù cho vì lý do gì đi nữa thì cậu vẫn đã mở lòng với anh thêm một chút. Cậu ngồi xuống bạn ra dấu kêu anh cũng ngồi xuống, mẹ cậu mang ra cho hai người nước uống.

(BL/Novel) Khắc cốt ghi tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ