"Thái Anh, em coi soạn đồ rồi mai lên tỉnh với tôi". Lệ Sa từ đâu bước đến nói sau lưng nàng.
"Chi vậy cô?". Nàng quay lại đáp.
"Tất nhiên là dẫn phu nhân theo dự tiệc rồi". Đôi mắt cô gian xảo nhìn nàng, còn nhướng vài cái để trêu chọc. Và tất nhiên âm lượng cũng chỉ đủ cho hai người nghe.
Nàng liền đánh vào vai người kia để nhắc nhỡ vì xung quanh không chỉ có hai người.
"Ăn nói cho cẩn thận đó"
"Không có ai nghe thấy đâu, tôi đã rất cẩn thận rồi"
Những người xung quanh cũng chỉ thấy cô út đang đứng rất sát Thái Anh nói gì đó, còn cuộc trò chuyện thì không nghe được. Bọn họ nghĩ cũng lạ, trước giờ cô út cũng không có nói chuyện thân mật với con Hạnh như vậy mặc dù nó rất thân với cô. Nhưng rồi họ cũng bỏ qua chuyện đó, phận người làm không nên xen vào làm gì. Có lẽ do họ đang nói chuyện gì khá kín đáo nên mới cần khoảng cách gần như vậy.
"Em nhớ đeo chiếc vòng tôi tặng em đó". Trước khi rời khỏi cô còn dặn thêm.
"Em nhớ rồi. Mà cô có muốn ăn gì không, em làm đem theo cho cô"
"Thôi mắc công, lên trển nhiều đồ ăn lắm"
"Dạ"
Nghe xong chữ "dạ" của nàng, cô thật muốn đưa tay xoa đầu nàng để bày tỏ sự cưng chiều. Nhưng nghĩ đến nơi đông người đành gác lại cái ý nghĩ đó. Cô cũng không nỡ rời đi mà cứ lẽo đẽo theo sau nàng càng làm đám gia nhân chú ý.
Nàng nhận thấy những ánh mắt cứ hướng về phía mình và cô út nên có chút bồn chồn. Đến khi nàng quay lại nhìn bọn họ thì họ lại dời ánh mắt đi chỗ khác. Và điều này cũng làm cho Lệ Sa chú ý. Cô không nhịn được mà nhìn bọn họ quát: "Nhìn cái gì, lo đi làm việc đi"
Đám người đó nghe xong thì liền sợ. Bình thường trông cô út hiền lành nhưng khi giận lên thì rất đáng sợ. Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ thấy cô tức giận vì những lần trước họ đã từng chứng kiến thấy cuộc ẩu đả của cô và cậu hai.
Trước đây cô út cũng không có quan tâm gì mấy những chuyện vặt vãnh thế này. Người khác nhìn sao cũng được bởi vì cô chỉ ham chơi như đứa con nít. Nhưng dạo gần đây họ liền nhận thấy được sự khác biệt của cô nên cũng dè chừng hơn trước.
"Tự nhiên cô quát lên làm gì". Thái Anh cũng bị cô làm cho giật mình nên chau mày nhìn cô.
"Làm em giật mình rồi hả. Tôi xin lỗi nha. Tại bọn họ cứ nhìn tôi với em hoài". Cô cũng lúng túng dỗ dành nàng rồi giải thích.
"Cô út lên phòng chuẩn bị đi, tôi sẽ chuẩn bị những đồ dùng mà cô dặn". Nàng cố tình nói lớn để bọn người kia nghe thấy. Hi vọng sẽ xí xóa được mối đa nghi của họ.
Lệ Sa không nói gì nữa mà bỏ đi. Đợi cô đi rồi, nàng thỉnh thoảng liếc sang nhìn bọn họ rồi rất nhanh đảo mắt về.
Mà mắt miệng thiên hạ thì không bao giờ chịu yên, những lời xì xầm bắt đầu nổi lên.
"Cô có thấy dạo này cô út lạ lạ không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanficTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.