Tôi=Hyunsuk
__________________________________
Tiếng còi inh ỏi vang lên trong phút chốc như một tia chớp chiếc xe vồ lấy em, thân thể bị vùi dập đập vào cửa kính máu tươi quý báu của em cứ liên tục chảy ra. Tim tôi nhói lên, đôi tay run lên từng đợt chân đứng không vững. Nước mắt không kìm nén mà cứ thế rơi, đau rất đau như hàng ngàn con dao đâm vào tim."Tôi chạy đến chỗ em, cảnh tượng lúc đó chiếc xe hung hãn đã cướp đi tính mạng của người tôi yêu nhất tôi hận. Là ác quỷ chứ không phải con người."
"Jihoon à, em bỏ tôi đi thật sao ? Ai cho em làm như thế hả ? Mau tỉnh dậy ngay cho tôi ? Em giận tôi ? Em muốn trừng phạt tôi đúng không ? Tôi sợ rồi, tôi sợ rồi Park Jihoon. Xin em hãy tha thứ cho tôi một lần này thôi."
Tiếng tít tít vang lên từ lâu trên màn hình chỉ là con số không. Tim đã ngừng đập Jihoon đã bỏ Hyunsuk đi thật rồi. Hyunsuk ngồi thụp xuống mà khóc tay vẫn giữ chặt lấy tay em, tiếng khóc đó vang vọng giữa màn đêm tĩnh mịch, như thể muốn thoát nỗi đau tụt cùng gào thét đến khản cổ họng nhưng người anh thương nhất trên đời cũng không còn. Vậy thì hắn sống để làm gì? Không có Jihoon hắn cũng không thiết sống nữa. Nhưng lời nói ngọt ngào năm ấy của Jihoon hắn không nỡ ra đi "Hyunsuk của em, nếu như em có bỏ anh đi trước thì anh vẫn phải cố mà sống nhé, đừng bao giờ bỏ lỡ tương lai của chính mình được không ? Hứa với em nhé".
___________________
"1 năm trôi qua, hằng đêm tôi vẫn luôn mơ về em. Em đẹp như một thiên thần vậy. Nhưng giấc mơ chưa đẹp được bao lâu lại là hình ảnh đáng sợ đó lại hiện ra hình ảnh em bị thần chết lấy đi sinh mạng.""KHÔNG..."
"Cả người tôi lạnh toát bật dậy theo bản năng trái tim tôi đập liên hồi, khó thở khó thở quá......., xung quanh lạnh lẽo vô cùng. Căn nhà này dần mất đi cái gọi là hạnh phúc rồi."
"Jihoon, em quay về với tôi đi được không ? Tôi nhớ em lắm. Em ơi, trái tim này tôi dành cho em vậy mà em bỏ tôi lại chốn tàn khốc này một mình."
.........
Trong bóng tối, lấp ló ánh sáng của trăng tròn. Gió thổi những cành lá xào xạc trông cảnh tượng vô cùng ma mị ảm đạm.
Từng giọt màu đỏ tanh nồng nhỏ xuống mặt sàn gỗ lạnh lẽo.
Căn phòng của sự đau đớn, nổi bật lên là nụ cười ghê rợn của Choi Hyunsuk. Hắn đang nhuốm lên trang giấy trắng một màu đỏ tươi hình ảnh một chàng trai đang tươi cười, đúng nghĩa của nụ cười của niềm hạnh phúc. Đúng, là Choi Hyunsuk đã lấy máu của người thương tạo thành một bức họa.
Tâm lí bất ổn, đôi bằng tay chạm lên bức hoạ nhẹ nhàng như sợ làm tổn hại đến nó.
"Em đẹp lắm, mái tóc này đang chuyển động này".
"Tôi nghiện đôi mắt này của em, tôi đang nhìn thấu em. Em cũng đang nhớ tôi mà phải không?" Như một thế lực siêu nhiên đôi mắt ấy cũng đang chứa nỗi buồn sâu thẳm, như gào thét muốn xuyên qua bức tranh đến bên Choi Hyunsuk.
"Nhìn xem môi hồng này, tôi chỉ muốn làm cho sưng tấy lên thôi". Vuốt ve đôi môi đó, hắn nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SukHoon] Bức Hoạ - Oneshot
FanfictionTôi muốn em vây bủa xung quanh tôi. Tôi yêu em thật nhiều...... 📌 Warning : có cảnh bạo lực, máu me, tra tấn. Cân nhắc trước khi đọc ⚠️