Chap 22. Gặp Gỡ

226 12 4
                                    

Tại nhà của Diệp Thần,

"Xin chào khách quý! Mời vào trong." - Diệp Thần lịch thiệp mở cửa mời Chi Lăng và Bạch Vũ vào, ngồi trong phòng khách tươm tất, sau đó rót trà cho họ...

"Xin lỗi vì đã đến trễ, chị đợi Bạch Vũ xong là đến đây ngay." - Chi Lăng cười nói.- "Chi Lan vẫn chưa về sao?"

"Em ấy bận chút việc nên sẽ tranh thủ về ngay sau khi xong. Chắc cũng sắp rồi" - Diệp Thần nhìn đồng hồ, rồi cậu đi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho mọi người.

"Để tôi phụ cậu." - Bạch Vũ nói và đi cùng Diệp Thần. Cậu ngoái đầu cười nhìn Chi Lăng. - "Em ngồi đây đi, để anh làm được rồi."

"Tôi có gọi cả Diệp Y đến cùng ăn tối. Lâu rồi mới có cơ hội, con bé cứ nói bận rộn suốt."

"Thêm một người thì càng vui."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong lúc này...

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về." - Diệp Y nói cô nhìn qua Lục Phi đang cùng ngồi phía sau xe.

"Thuận đường thôi mà. Thôi cô lên nhà đi."

"Hay là anh lên đó cùng tôi đi!"

"Sao vậy? Bộ khu này có tệ nạn lắm hả?"

"Không phải. Tôi muốn mời anh cùng ăn tối để cảm ơn."

"Lợi vậy. Nhưng mà vậy có tiện cho cô không?"

"Có gì mà không tiện." - Diệp Y vô tư đáp rồi họ cùng nhau đi vào chung cư, lên vài tầng lầu. Cô đi trước dẫn đường, đến trước cửa căn hộ, Diệp Y đứng lại tìm chìa khóa vào nhưng mãi cũng chẳng có. - "Đâu rồi ta? Hồi sáng còn thấy mà!"

"Có khi nào cô ra ngoài quên mang không?"

"Không lý nào, nè mau tìm phụ tôi đi!" - Diệp Y nói rồi đưa giỏ xách sang cho Lục Phi, anh một tay cầm để đỡ, một tay cũng không ngừng bưới móc. Được một lúc vẫn chưa thấy, bỗng dưng anh đứng khựng lại.

"Diệp Y!" - Lục Phi sắc mặt đầy hoang mang gọi.

"Chuyện gì vậy?" - Cô bất chợt nhìn lên, thấy tay anh ta đang từ từ đưa lên tóc mình. Cô hoảng sợ. - "Ê! Anh định..."

"Shhh!!!..." - Lục Phi chưa để cô ngắt lời, liền bảo cô yên lặng. - "Đừng cử động! Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Cô hãy trả lời tôi thật lòng câu hỏi này nha!"

"Gì!...Gì chứ?...Anh hỏi đi!..." - Diệp Y lúng túng khi thấy mặt anh ta đang áp lại gần.

"Cô có sợ con gì đó...ví dụ như là nhện không?" - Lục Phi vừa hỏi. Tay anh đã choàng qua phía sau tóc của Diệp Y.

"Hả!? Áaaaaaaa...." - Cô sợ hãi hét toáng lên khi cảm giác thứ mà Lục Phi nói đã chạm vào mình. Diệp Y nhảy một bước đã sà vào lòng của anh, đẩy anh đụng mạnh vào cánh cửa sắt ngoài nhà "Rầm!" một tiếng, cô dúi sát đầu vào áo anh.

"Nè! nè! bình tĩnh đi!...Nó bay mất rồi." - Lục Phi cũng không khỏi ngượng ngùng ra sức trấn an cô.

"Từ nhỏ đến lớn...tôi ghét nhất là nhện đó!...." - Diệp Y vẫn không khỏi hoảng loạn.

[ Fanfiction 12 Chòm Sao ] - Nối Tiếp Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ