Chap 33. Rượu ngọt

2K 141 11
                                    

Thái Anh dìu cô đi được vài bước thì cơn buồn nôn bắt đầu ập tới. Lệ Sa liền rời khỏi người nàng rồi chạy vào một góc ọc hết ra ngoài. Nơi cổ họng của cô lúc này rất khó chịu như có thứ gì đó đang mắc nghẹn lại. Cô rất muốn tống nó ra ngoài.

Nàng thấy thế chạy lại vuốt tấm lưng của cô, sẵn tiện giúp cô vén mái tóc đang xuề xòa trước gương mặt.

"Tôi khó chịu quá". Cô nhăn mặt.

"Lệ Sa ráng chịu một chút, về em nấu nước gừng giải rượu cho cô"

Nàng lấy ra một chiếc khăn tay lau xung quanh khóe môi còn vương vãi vài mẫu vụn.

Thằng Chấn Phát từ lúc nào cũng đã chạy lại hỏi thăm cô. Hắn vẫn luôn dõi theo bởi vì cảm thấy không an tâm cho lắm.

"Hay để tôi đưa hai cô về"

"Làm phiền cậu quá, tôi đưa cô ấy về là được rồi"

"Nhưng mà..."

Nhìn Thái Anh có vẻ cương quyết nên hắn không nói nữa. Dù sao trời cũng đã chập tối, để hai cô gái đi bộ về cũng khá nguy hiểm. Hắn đành gọi giúp cô một chiếc xe ngựa cho tiện.

Một lúc sau, xe ngựa cũng đã tới, hắn giúp nàng đỡ Lệ Sa lên rồi định lên theo.

Thái Anh thấy vậy bèn từ chối ý định của hắn: "Cậu để tôi đưa cô ấy về là được, trời tối rồi tôi không dám làm phiền"

"Dù sao hôm nay cũng cảm ơn cậu". Nàng cúi đầu hướng về người dưới kia.

Chấn Phát có chút chùn lại, đúng hơn là không vui nhưng hắn không nói. Hắn đành miễn cưỡng đáp lại lời nàng rồi quay đi.

Ở trên xe, nàng đưa tay choàng qua bả vai của cô rồi để đầu cô ngã vào vai mình. Nàng đưa mắt nhìn gương mặt đang say mèm kia mà có chút bật cười. Hóa ra trong lúc say, Lệ Sa của nàng lại đáng yêu như vậy. Không nhịn được, nàng mới đưa tay véo nhẹ vào cái má ấy rồi tự cười.

Lệ Sa cảm thấy có chút nhột nhột nên chuyển động một chút. Lúc này cô hệt như một chú mèo nghịch ngợm đang cọ vào người của chủ nhân.

Dù hai mắt đã nhắm nghiền nhưng cô vẫn biết được chính xác bản thân đang vùi mặt vào hõm cổ của nàng. Cô tham quyến hít lấy mùi hương tỏa ra từ người nàng, đặc biệt là chỗ nhạy cảm ấy. Tựa như một con ma cà rồng đang khát máu, cô hôn vào chiếc cổ trắng nõn rồi cắn lấy nó. Cảm nhận được sự mịn màng của từ tấc thịt làm cô thêm mê mẫn nơi này. Cô vương đầu lưỡi liếm lấy chỗ mình đã cắn như sự an ủi sau dấu vết mình gây ra.

Thái Anh có chút giật mình rồi cọ nguậy cổ của nàng. Nhưng không nỡ đẩy người kia ra khỏi mình.

"Lệ Sa đừng quấy". Nàng bất lực lên tiếng.

Người kia vẫn còn đang trong cơn say mèm nên tất nhiên không chú ý đến lời nói của nàng. Cô vẫn tiếp tục cắn rồi mút khiến chỗ đó đỏ ửng.

"Lệ Sa ngồi im"

Nàng có chút đau nên đẩy đầu cô ra rồi đưa tay sờ lấy cổ mình. Một chút nước bọt vẫn còn ươn ướt lại thêm dấu răng in hằn trên đó, nàng có thể cảm nhận rõ. Nàng chau mày nhìn cô, tỏ ra vài phần bất lực với con người này: Hư.

[LiChaeng] Câu Hẹn Câu ThềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ