[ FANFIC KAGEYAMA TOBIO X READER ]
Lưu ý : OOC, Kageyama x reader.--------------------------------------------------------------------------
2:38 am
" Kageyama Tobio,
Anh đang ở đâu ?
Anh đang ở đâu ?"
Tôi khẽ thở dài, anh lại vậy nữa rồi !
Kể từ khi yêu nhau, anh chưa từng thông báo cho tôi biết một chút gì về những dự định trong thời gian tới cả. Tôi không biết phải làm gì ?
Có những lúc, tôi và anh luôn ở bên nhau, ví như đi học cùng nhau vào mỗi buổi sáng, ăn cơm trưa cùng nhau trên sân thượng, và tôi sẽ tới cổ vũ anh mỗi ngày khi anh sinh hoạt ở CLB bóng chuyền.
Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ mãi bên nhau như thế.
Rồi một này, anh biến mất, như một giấc mộng. Hay nói đúng hơn, sự tồn tại của anh luôn là một giấc mộng.
Anh như bốc hơi khỏi cuộc đời tôi, đột ngột, bỏ mặc tôi với những ngổn ngang thương tổn trong lòng.
Và khi tôi còn chưa kịp làm quen với khoảng trống vụn vỡ ấy, anh lại xuất hiện. Lúc anh đi, không báo trước, cứ như vậy mà khăn gói lên đường tới Tokyo tập huấn một mình.
Tôi chẳng hiểu, chuyện gì đang xảy ra. Và tôi vẫn cứ đợi anh, đợi mãi. Để rồi khi biết tin, là từ một người bạn nào đó mà tôi không quen biết.
" Cậu không biết sao, Kageyama đi Tokyo tham gia trại tập huấn đấy, nghe bảo phải giỏi lắm mới được chọn cơ. Tớ nghe được từ ông anh tớ, ổng có người bạn cùng câu lạc bộ bóng chuyền, là Sugawara - senpai ấy, cậu biết không ?"
"Này, cậu phải biết chứ ? Bởi vì cậu là bạn gái của Kageyama mà !"
Sao mà tôi biết được chứ ?
Cuộc đời tôi bị xoay như chong chóng bởi sự hiện diện của anh, nhưng tôi chưa từng trách móc, bởi vì tôi yêu anh.
Phải rồi, là tôi yêu anh.
Vậy anh có yêu tôi không ?
Sự bất an dần len lỏi trong tim.
Anh có yêu tôi không? Thật buồn cười là tôi không chắc.
Bởi vì mọi chuyện, đều là do tôi bắt đầu. Làm quen, làm bạn, tỏ tình, là tôi.
Ngày hôm đó, dưới ánh nắng đổ dài miên man nhấn chìm tôi trong miền yêu bạt ngàn tha thiết, tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn anh, ngắm nhìn từng giọt nắng rơi rớt trên vạt áo anh, trườn lên bờ vai rắn chắc, men theo từng nhịp thở, ánh lên sắc vàng sáng rỡ.
Như bị thôi miên, tôi buột miệng nói trong vô thức, khẽ thôi, nhưng ngàn vạn lần mong mỏi rằng, anh có thể hiểu được:
- Thật muốn ở bên cậu mãi...
Tobio bật cười, dịu dàng đáp :" Vậy sao ?"
Khóe miệng anh cong cong, đôi mắt cũng cong cong, vành tai tôi nóng đỏ.
Cứ thế, chúng tôi ở bên nhau.
Có trời mới biết, đêm ấy, tôi đã thức trắng đem khi nghĩ về anh. Tôi thả trôi mình trong những suy tư, khúc khích cười một mình khi nghĩ về ngày mai, bởi vì ngày mai có anh, anh sẽ đi cùng tôi, chỉ thế là đủ.
Chỉ thế mà thôi.
Sau những tháng ngày mải miết đuổi theo anh, cuối cùng tôi cũng được hồi đáp. Cảm giác của tôi lúc ấy là vô cùng hạnh phúc, tựa như đang đằm mình trong mưa đầu mùa ấy, trong lành, ngọt ngào. Tôi phấn khích đến mức chỉ muốn hét lên.
Tôi vui, và quên đi rằng, tình yêu rõ ràng phải đến từ hai phía.
Vậy anh có vui như tôi đã từng ? Còn bây giờ thì sao ?
Tôi không biết, chỉ là, nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sợ mình sẽ không chịu nổi. Dù cho tự trấn an bản thân rất nhiều lần, nhưng tôi biết rõ mí mắt của mình đang dần nhòe đi vì khóc.
Chết tiệt!
Chết tiệt! Kageyama Tobio! Đồ chết tiệt!
Giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, rồi dân trượt xuống cổ tay tôi, lạnh buốt.
Thế thì hãy kết thúc ở đây thôi !
Ở bên cạnh anh khiến tôi quá mức bất an, quá mức cô đơn, quá mức tự ti, mối quan hệ này thật sự mịt mờ. Và tôi không nghĩ mình có đủ can đảm để tiếp tục.
Dù cho tôi vẫn rất yêu anh.
Với lấy chiếc điện thoại, tôi chầm chậm gõ từng chữ một, rõ ràng, không còn xài mấy cái teencode vớ vẩn như vẫn thường dùng để mở đầu câu chuyện như trước nữa.
2:49 am
"Mình chia tay đi. "
Đã xem, nhưng vẫn chưa trả lời. Tôi đợi, hơn mười phút trôi qua, chỉ thấy chấm xanh hoạt động của anh vẫn lặng lẽ sáng.
Tại sao anh vẫn chưa trả lời ? Anh có đồng ý hay không ? Tình cảm của chúng mình cứ thế mà chấm dứt sao ? Hay anh còn chẳng thèm bận tâm đến ?
Tôi bất giác khóc to hơn, và phát rồ với những câu hỏi của chính mình. Bởi vì tôi sống một mình, nên không sợ phải làm phiền đến ai cả. Tôi cứ thế quay quắt trên giường, và khóc nức nở đến phát chán. Có khi, anh ấy đồng ý thật rồi !
3:06 am
"Tobio, em nói là chúng mình chia tay đi. "
Như vậy là ổn, phải không ?
Tôi bật dậy, lết vào phòng vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ. Khi đối diện với bản thân nhếch nhác ở trong gương, tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Và tự hỏi chính mình:" Tại sao lại yêu tên ngốc kia nhiều đến thế chứ ? Sau cùng thì, tên đó chỉ yêu bóng chuyền mà thôi !"
Đáng ghét !
Tình đầu của tôi cứ thế mà kết thúc chỉ trong vài dòng tin nhắn.
***
BẠN ĐANG ĐỌC
hq | Kageyama Tobio | Rêver
FanfictionĐôi ba dòng linh tinh của mình, khi mà nương theo cảm xúc viết ra tình yêu của bản thân đối với anh, Kageyama Tobio.