Chap 36. Mình không đợi được nhau (1)

1.9K 124 8
                                    

Tối, khi màn đêm đã bủa vây mất bầu trời. Bên hiên nhà cũng vang lên vài tiếng ếch nhái kêu ong ỏng hiện lên vẻ thanh bình nơi đây. Ẩn hiện trong bức tranh làng quê là hình ảnh một cô gái trong chiếc áo bà ba đã sờn cũ đang thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Tuy có tiếng của côn trùng nhưng phong cảnh lại tĩnh mịch lại thêm phần cô độ, có lẽ do sự xuất hiện của nàng.

Chẳng biết nàng ngồi đó từ lúc nào nhưng nhìn vào tấm lưng đơn chiếc ấy càng khiến người ta không kiềm lòng mà chạy lại ôm. Nếu là trước đây, nhất định cô sẽ chạy lại ôm nàng nhưng bây giờ chỉ dám đứng phía xa nhìn trộm.

Ánh mắt của Lệ Sa thoáng có chút buồn đứng đó một hồi mới dám tiến lại ngồi cạnh Thái Anh. Không một âm thanh nào phát lên, chỉ lẳng lặng đặt người ngồi cạnh trong sự ngỡ ngàng của nàng. Nhưng rồi nàng cũng quen với điều đó.

Giữa hai người có chút khoảng cách đến nỗi một đứa trẻ cũng có thể chen vào ngồi giữa cả hai. Lệ Sa chỉ ngồi im không nói, thỉnh thoảng lại liếc sang thăm dò nét mặt của nàng. Nhưng càng nhìn cô càng thất vọng bởi cô chẳng nhìn thấy chút ấm áp nào ngoài sự lạnh tanh.

Thái Anh cũng không muốn tốn thời gian nữa, nàng thở dài rồi lấy ra một cái túi nhỏ cùng một vài bộ đồ đặt vào giữa khoảng trống của hai người.

"Đây là những gì cô út đã tặng tôi trong thời gian qua. Nhưng có lẽ hôm nay tôi nên trả lại hết cho cô. Cảm ơn và xin lỗi cô rất nhiều"

Lệ Sa nhìn đống đồ dưới nền gạch, từ hai chiếc áo bà ba khi lên tỉnh đã mua cho nàng đến cả chiếc áo choàng đêm Trung thu. Cô mở cái túi ra thì bên trong chính là chiếc vòng cẩm thạch cùng chiếc vòng đỏ, còn có cả chiếc kẹp hoa cúc kia. Thái Anh chính là muốn đoạn tuyệt với cô thật hay sao.

"Em hẹn tôi ra đây chỉ để trả lại những thứ này thôi sao?". Cô nghẹn ngào hỏi.

"Phải. Tôi nghĩ là chúng ta nên dừng lại cái mối quan hệ này rồi". Nàng lạnh nhạt đáp lời cô.

"Tại sao? Vừa mới hôm qua chúng ta còn vui vẻ với nhau mà"

"Tôi chán cô rồi"

"Em nói dối có đúng không?"

Cô không tin được vào mắt mình khi người cô yêu lại nói ra những lời như vậy. Sự nghẹn ngào từ nãy đến giờ đã bắt đầu ứ đọng thành những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mi. Cô không kiềm lòng được mà sấn tới ôm lấy nàng, môi cũng áp trên môi nàng mà hôn lấy. Cái hôn mạnh bạo khác hẳn những lần dịu dàng trước đây. Lúc này Thái Anh mới đẩy cô ra và cắn vào môi cô như lời cảnh báo. Mặc dù đau đớn nhưng Lệ Sa nhất quyết không chịu buông nàng ra.

Nàng lại đẩy cô ra, sẵn tay tặng cô một cái tát rõ đau.

"Cô bị điên rồi!"

Lệ Sa lại một lần nữa đứng chết lặng. Nàng ấy hôm nay lại đánh cô. Cô cảm nhận được cơn đau đớn trên mặt mình nhưng trong thâm tâm lại đau hơn gấp bội.

Nhưng chính Lệ Sa cũng không biết, trong lòng Thái Anh cũng đau đớn không thua gì cô. Bàn tay nàng có chút rung rung vì hành động quá đáng của mình. Nàng cũng muốn lại xoa cái gò má đã ửng đỏ kia nhưng làm sao có thể.

[LiChaeng] Câu Hẹn Câu ThềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ