16. Hạn

335 64 22
                                    

Châu Kha Vũ quay đầu lại, hắn dường như có thể nghe được giọng nói quen thuộc của người kia đâu đây. Nhưng phía sau ngoài một mảng tối đen màu mực thì chẳng có gì khác cả. Hắn thầm nghĩ, lại là ảo giác.

Khi tỉnh dậy phát hiện bản thân không còn ở chỗ cũ nữa, một chút hoảng loạn Châu Kha Vũ cũng chẳng có, vì hắn còn nguyên vẹn là đã quá đủ rồi. Kể ra thì bản thân chắc được xếp vào diện may mắn, hắn đi được nửa đường liền tìm thấy mảnh bản đồ được ai đó vô tình vứt lại, công cuộc tìm về chốn cũ cũng bớt đi một phần gian nan.

Tiếng chiêng trống cùng gậy guộc gõ lốc cốc vào thân cây bật dậy chế độ cảnh giác của Châu Kha Vũ. Hắn lẩn sau tán lá ước chừng rộng bằng khoảng cánh tay người của một giống cây thân mềm, ngồi yên quan sát chờ kẻ địch tới. Nào ngờ chẳng phải kẻ địch, chỉ là bản tính có phần đối lập của người đồng đội chung hành với hắn bao năm xuất hiện mà thôi.

Châu Kha Vũ tiến đến gần thân người rõ ràng cao m8 giờ còn có m5, hắng giọng, một cách rất không cố ý. Người kia hoảng hốt suýt nữa thì chửi thề bằng tiếng mẹ đẻ, cánh tay giơ lên vội buông xuống, giả bộ đường hoàng hất cằm hỏi hắn 'ngủ ngon không?'.

Một câu hỏi vô cùng, thật sự, hoàn toàn, chuẩn xác, rất là liên quan.

"Trên đường đi có gặp ai nữa không?"

"Không a ~. Một mống cũng không thấy.", Santa trả lời, đôi mắt vẫn bận rộn quét trên dưới xung quanh.

Đột nhiên người nọ dừng lại, giật giật tay áo của Châu Kha Vũ, hơi nghiêng đầu do thói quen bắt chước Lưu Chương nhiều đến nghiện.

"Nhưng hình như có nghe thấy tiếng của Tiểu Vũ. Không lẽ em ấy ở gần đây? Đi tìm thử xem sao."

Hắn đã nghĩ chỉ là ảo tưởng của một mình hắn, tuy nhiên có người thứ hai nghe thấy điều này thì chắc chắn không phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Châu Kha Vũ ậm ừ thay cho câu trả lời, càng tăng nhanh cước bộ đến chỗ đã được đánh dấu sẵn trên bản đồ.

.

Patrick nôn ra cả mật vàng, đầu óc choáng váng khi cứ nửa bước lại nhìn thấy be bét xương thịt vỡ vụn không biết của người hay của thú vật. Đã thế người đồng hành cùng với cậu còn là Nine, chung gốc gác nhưng lúc này cậu xin được phép không nhận người quen, giúp ích thì ít mà chơi dại thì nhiều.

Nine ôm chặt gốc cây không chịu rời, miệng khấn to mấy câu trừ đuổi tà ma bằng tiếng Thái trong khi mắt vẫn tuyệt nhiên nhắm nghiền. Vừa mới nãy có thứ gì đó rơi từ trên trời xuống, cậu tò mò nên đã lấy cây gỗ đâm chọc, ai dè nó phồng lên như quả bóng khổng lồ rồi vỡ tung ra, tiếng nổ còn lớn hơn cả pháo. Kết quả hai người ướt như chuột lột, là được tắm bằng, ừm, khai khai mùi nước tiểu của loài bọ Titanus giganteus. Thế mà Viễn ca bảo không có rắn rết côn trùng, cậu phải về ăn vạ mới được.

Đột nhiên tên Trấn tinh kia che miệng cậu lại. Đến khi Nine tưởng rằng mình sắp chết ngạt đến nơi thì người nọ bảo là im lặng nếu không muốn hai đứa có một chuyến đi dài ngày xuống lòng đất. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, thấy tai Patrick khẽ động, gân xanh xung quanh nổi lên để tập trung nghe ngóng liền biết đây không phải lúc đùa giỡn. Mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi dù đã cách một bàn tay của đối phương, Nine nhíu mày, cảm nhận từng lớp lông tơ của bản thân đồng loạt dựng đứng lên lên.

[INTO1] Even In The DarknessNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ