Từ ngày Lệ Sa bị nhiễm phong hàn thì con Hạnh là người ngày đêm chăm sóc cho cô. Có mấy lần nó muốn Thái Anh làm lành lại với cô út nhưng nàng lại từ chối. Nó cũng không còn cách nào để giúp hai người cứu vãn lại cuộc tình này.
Từ hôm đó đến nay cũng là một tuần, bệnh tình của Lệ Sa cũng đã khỏi. Nhưng điều đáng buồn hơn là nàng không một lời hỏi thăm. Cô cứ ngỡ sẽ được một chút gì đó thương xót từ nàng nhưng càng hi vọng lại càng thất vọng.
Tuy hai người chung một mái nhà nhưng cả tuần nay cô cũng chưa từng được nhìn thấy nàng. Cô thì bệnh nằm suốt trên giường, thỉnh thoảng có ra ngoài nhưng nàng luôn trốn tránh cô. Kết quả là vẫn không nhìn thấy. Mặc dù ngoài mặt không quan tâm nhưng Thái Anh luôn hỏi con Hạnh về bệnh tình của cô, chỉ là nàng không cho nó nói lại với cô. Nó cũng tôn trọng nàng mà không nói lại.
"Cô không định làm lành lại với cô út hả?". Nó vờ hỏi.
"Không thể"
"Vì sao?"
"Vốn dĩ câu chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa". Ánh mắt nàng ưu buồn nhìn vào khoảng không, lời nói cũng theo đó mà chậm đi một nhịp.
"Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mà cô út buồn lắm đó. Tôi là người ngoài cuộc nhưng tôi cũng thấy được cổ thương cô nhiều như thế nào"
"Từ từ rồi cô út sẽ quên được tôi thôi". Nàng cười trừ.
Lời nói của Thái Anh nhiều phần khiến người khác sẽ hiểu lầm nàng là người phụ tình. Nhưng mấy ai biết được, nàng cũng không sung sướng gì hơn khi nói ra những lời đó.
Cũng may con Hạnh hiểu Thái Anh không phải người như vậy bởi vì nàng vẫn còn quan tâm đến cô. Ắt hẳn có ẩn khuất gì phía sau nhưng nó nghĩ mãi cũng không ra.
Về phía Lệ Sa, có lẽ suốt một tuần nay cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô cũng nguôi ngoai bớt phần nào đau thương nhưng nỗi vấn vương thì không thể rũ bỏ. Có nhiều lúc cô muốn bỏ quách cuộc thi Hội này vì không còn nàng, cô cố gắng để được gì. Nhưng nghĩ lại đã đi được một phần ba quãng đường nên đành theo đuổi tiếp.
Cũng nhờ ông bá hộ cấm túc cô ra khỏi nhà nên Lệ Sa không thể rong ruổi cùng bọn trẻ mà tập trung ôn thi. Cũng một phần cô chẳng còn tâm trạng để đi chơi.
Cô cứ suốt ngày nhốt mình trong phòng không nói chuyện với ai. Đến cả ăn cơm cũng không buồn ra ngoài nhà chính với mọi người. Con Hạnh chính là người hay đem cơm vào phòng cho cô nên nó biết rõ nhất. Từ hôm đó đến nay cô ăn không quá một chén cơm khiến nó không khỏi xót xa. Cả người cũng gầy hơn hẳn nhưng có khuyên đến mấy cô cũng không chịu ăn thêm.
Nó không chịu nổi nên đã nói lại với nàng. Nàng nghe vậy nên tối hôm đó đã hầm canh gà cho cô rồi nhờ nó đem vào. Nhiều lúc nàng cũng muốn xem Lệ Sa của nàng đã gầy đến cỡ nào rồi nhưng chỉ sợ lại không kiềm được lòng.
"Thiệt tình, đã hầm canh cho người ta rồi sao không tự tay đem vào đi". Nó nhận lấy chén canh từ tay nàng, không ngừng trách.
"Cô đừng nói tôi làm. Nói cô tự nấu là được". Nói rồi nàng bỏ đi để nó không có cơ hội hỏi nữa.
Không biết cô nghĩ cái gì nữa?
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanfictionTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.