Chương 3: Bình giấm

2.4K 229 7
                                    

Cho dù Tiêu Chiến không tình nguyện như thế nào cũng phải vì Đại Khánh, dâng mình cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thường xuyên ngủ tại nam viện, sau đó dứt khoát ở lại đây luôn, tiện đường mang cả sự vụ lớn nhỏ trong triều đường đến chỗ Tiêu Chiến xử lý. Hắn cực thích sai bảo Tiêu Chiến làm một số chuyện vặt, tỷ như là giúp hắn mài mực, pha trà, chong đèn, đôi khi Vương Nhất Bác tính xấu nổi lên, lúc Tiêu Chiến đang pha trà chọc y là "thư đồng xinh đẹp", Tiêu Chiến giận dữ đập vỡ chén trà ngay tại chỗ, phất tay áo bỏ đi.

Vốn gia quy phủ vương gia rất nghiêm, tỳ nữ hoặc gia bộc trong phủ nếu phạm bất kỳ lỗi gì, bất luận lớn nhỏ, theo quy định sẽ bị đánh một trận, sau đó bán ra ngoài. Sau khi hắn dọn đến chỗ Tiêu Chiến, đôi lúc xử phạt hạ nhân khó tránh nặng tay ra uy trước mặt Tiêu Chiến.

Nếu như hạ nhân phạm tội lớn không thể tha thứ thì không nói gì, có lúc chỉ là dâng lên nước trà màu sắc quá nhạt, hoặc là ra ngoài phủ mua đồ quá thời gian quy định, chuyện nhỏ như vậy đều bị trách phạt, có phần không hợp lẽ. Có lần Tiêu Chiến thật sự nhìn không nổi nữa, xin tha thay một tỳ nữ, động tác đang chuẩn bị xử phạt của Vương Nhất Bác khựng lại, trầm mặc không biết đang nghĩ cái gì, hồi lâu sắc mặt lại dịu xuống.

"Phạt tiền 3 tháng, không có lần sau."

Tỳ nữ đó ngơ ngác một lúc mới hiểu ra chính mình vừa thoát được một nạn, liên tục dập đầu tạ ơn, Vương Nhất Bác có hơi không nhẫn nại xua tay.

"Được rồi, lui xuống đi."

Sau khi tất cả lui xuống, bốn phía không một bóng người, Vương Nhất Bác liền thay đổi điệu bộ nghiêm túc lúc nãy, kéo tay Tiêu Chiến giống như đứa trẻ đòi người lớn ăn kẹo hồ lô ngào đường.

"Tiểu Chiến, bổn vương lúc nãy là vì giữ mặt mũi của ngươi, phá vỡ quy tắc ta tự tay lập nên, sau này sợ là khó quản đám hạ nhân ranh ma đó. Ngươi nói, ngươi có phải nên bồi thường cho ta không?"

Tiêu Chiến có hơi không thoải mái lui về sau một bước.

"Vương gia, xin tự trọng."

"Xấu hổ cái gì? Cũng không có ai nhìn thấy."

Vương Nhất Bác cười, kéo Tiêu Chiến vào lòng, khảy khảy ngón tay thon dài của y.

"Ngươi có biết dáng vẻ lúc nãy của ngươi giống gì không?"

Tiêu Chiến căng cứng người trong lòng Vương Nhất Bác, chỉ đành thuận theo lời hắn nói, hỏi tiếp.

"Giống gì?"

"Giống đương gia chủ mẫu trong phủ của bổn vương."

Nói năng tùy tiện. Tiêu Chiến bốc hỏa ngay tức khắc, đứng phắt dậy, lúc xoay người lại liền xuất hiện một cây dao, xông thẳng vào Vương Nhất Bác. Đương nhiên không đâm trúng, Tiêu Chiến từ nhỏ cơ thể yếu ớt, luyện võ chẳng qua là để thân thể khỏe mạnh, làm sao có thể so bì công phu với Vương Nhất Bác từng chinh chiến sa trường? Ngược lại còn bị bắt lấy cổ tay, cuối cùng rơi vào thế bất lợi.

"Làm sao, bị bổn vương nói trúng rồi, xấu hổ?"

"Vương gia! Xin – tự – trọng!"

[BJYX-Trans] Tù tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ