Lúc Vương Nhất Bác lần nữa mở mắt, trước mặt là một mái nhà dùng rơm rạ cột thành từng bó lợp lên, vừa cũ vừa nát, đôi lúc còn có những hạt bụi theo gió rơi xuống nhảy múa trên mặt hắn. Hắn chau mày, thử ngồi dậy, vai truyền đến một trận đau nhói, đau đến mức mặt trắng bệt trong phút chốc.
"Công tử đừng cử động, vết thương của ngươi vừa được thay thuốc, cử động lung tung coi chừng lại lại hở ra."
Là cô nương nhặt trứng ngỗng đang bưng một bát canh cá tiến vào, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi dậy, vội vàng tiến lên đỡ hắn. Vương Nhất Bác quét mắt một vòng không nhìn thấy Tiêu Chiến, cho rằng y cứ như vậy mà vứt mình lại, trong lòng sốt ruột.
"Cái người đi cùng ta, y đang ở đâu?"
Cô nương đó bị Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay, nhất thời đỏ mặt.
"Lúc vị công tử đó cõng ngươi đến đây người đã không còn sức lực, liền ngất xỉu. Nhưng y tỉnh dậy sớm hơn ngươi một chút, đang ở bên ngoài rửa mặt."
Vương Nhất Bác lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng được đặt về nguyên chỗ, Tiêu Chiến không đi, đúng là... quá tốt rồi. Trong thôn nhỏ trên núi trước giờ chưa từng có nhân vật nào phong thần tuấn lãng như vậy, lúc giúp Tiêu Chiến lấy nước, cô đã len lén nhìn trộm rất lâu, cảm thấy càng nhìn càng đẹp, giờ cô lại bị Vương Nhất Bác nhìn như vậy, nhất thời tay chân luống cuống không biết phải làm gì.
"Ta tên Miên Miên, xin hỏi công tử tên họ là chi?"
Vương Nhất Bác đang muốn mở miệng, bên ngoài cửa lập tức truyền đến giọng nói của Tiêu Chiến.
"Hắn tên Vương Đại Trụ."
Miên Miên ngớ người, cảm thấy người khí vũ bất phàm như Vương Nhất Bác không nên có cái tên quê một cục như vậy, quả thực không tương xứng. Phía đông thôn Đào Nguyên cũng có một người tên Đại Trụ, tướng mạo cao to thô kệch, người vạm vỡ khỏe mạnh như vâm, hắn tên này mới hợp. Trong lúc Miên Miên ngẩn ngơ, Tiêu Chiến vừa cắn một quả táo vừa bước vào.
"Hoặc là cô cũng có thể gọi biệt danh của hắn, Vương Đại Chùy. Do trước đây thầy tướng số nói mạng hắn là sát, cho nên chọn tên xấu một chút mới dễ nuôi."
"... Ra là như vậy, vậy ta đi rót cho Đại Trụ ca ly trà."
Sau khi nhìn thấy Miên Miên rời đi, Vương Nhất Bác mới mở miệng.
"Sao lại chọn cho ta cái tên quê mùa như vậy chứ... Vậy ngươi tên là gì?"
Tiêu Chiến lại cắn thêm một miếng táo.
"Tiêu Băng Vân."
Vương Nhất Bác "xì" một tiếng, không ngờ Tiêu Chiến cũng có mặt hẹp hòi như vậy.
"Ngươi ngược lại lấy cho mình cái tên hay."
"Làm sao, ngươi không thích?"
Nhìn thấy Tiêu Chiến trừng mắt nhìn chòng chọc, Vương Nhất Bác nhanh chóng chỉ tay lên trời thề.
"Thích, cực kỳ thích! Cái tên tiểu Chiến đặt cho ta quả là thanh lệ thoát tục, thế gian hiếm gặp! Đẹp, đẹp tuyệt vời!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX-Trans] Tù tâm
FanfictionTác giả: 精分与小透明 Dịch: Diệp Huyền Cổ trang, HE, 29 chương, nhiếp chính vương Bắc Tề x con tin đến từ Đại Khánh *** Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác, không reup, không copy, không chỉnh sửa, không thương mại hó...