Edit: Tiểu Vũ
"Vậy thì tới tiếp nhận ta đi." Thiếu nữ nhẹ nhàng bước qua, nàng vươn bàn tay thon nhỏ non mềm ra, nhè nhẹ đặt lên ngực Quý Dương.
Trong phút chốc, đan điền trống rỗng đột nhiên được truyền vào ma lực mạnh mẽ. Quý Dương bị luồng ma lực khổng lồ bá đạo này chấn động toàn thân, hắn nổi lên gân xanh, hai mắt trừng lớn, bộ dáng giống như sắp mất đi lý trí tẩu hỏa nhập ma. Mấy giây sau, thân thể hắn tràn ra một luồng khí tức cực kỳ quái lạ. Quý Dương chịu không nổi hít mạnh mấy hơi, y phục trên thân đã bị ma lực muốn phá nát thân thể hắn làm rách rồi.
"Oa. Trong y phục cũng có một bộ thân thể tốt." Thiếu nữ ở bên cạnh rất có hứng thú ngồi xuống nhìn.
Nếu Quý Dương không chịu nổi, phát điên, vậy thân thể này sẽ là của nàng rồi. Mặc dù không ra được, nhưng có thể xác ấm nóng làm bạn cũng không tệ. Lúc thiếu nữ nâng bắp chân gầy nhỏ lên đang tính toán làm cách nào sử dụng thân thể này, Quý Dương ngã nhào ra đất, run tay cầm lên chủy thủy đã rơi xuống đất theo y phục rách nát.
"Hửm? Thần trí vẫn còn chút thanh tỉnh sao." Thiếu nữ càng thêm thích thú nhìn hắn.
Quý Dương nắm chặt cây chủy thủ kia, giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Cây chủy thủ này sẽ giúp hắn nhớ đến Thạch Lệnh Thanh, sẽ khiến hắn nhớ đến đôi mắt tàn nhẫn kia. Không có thứ gì có thể khiến hắn bảo trì thanh tỉnh hơn cặp mắt kia. Ánh mắt đó sẽ nhắc nhở hắn, chỉ cần ngày nào đó hắn phạm phải sai lầm lớn, sư huynh của hắn sẽ dùng cây đao này cắm vào mình. Trong mắt hắn lóe lên một tia thần sắc thê lương. Trớ trêu làm sao, cũng chỉ có rơi vào tình huống như vậy, sư huynh tốt của hắn mới nguyện ý quay đầu nhìn hắn.
Hắn không cam tâm, hắn oán hận. Hắn đã từng oán hận tại sao trời sinh mình là ma nhân. Nhưng những năm này sinh hoạt ở đào nguyên, suy nghĩ như vậy dần dần tiêu tan. Những ma nhân kia bị thế nhân bài xích đều là người sống rõ ràng, không phải quái vật. Hắn không hận vì sao trên cơ thể mình lại chảy dòng máu ma nhân nữa, hắn biết ma nhân không bất kham như thế nhân nghĩ. Hắn là một người bất hạnh, nhưng cũng là một kẻ may mắn. Hắn bị vứt bỏ, cùng lúc đó hắn có một vị sư huynh nguyện ý nhặt hắn về. Bởi vì thân thể ma nhân hắn lại bị vứt bỏ lần nữa, do đó tiến vào đào nguyên, quen biết rất nhiều người cực kỳ tốt, nhờ vậy cũng giải được khúc mắc trong lòng hắn.
Sau đó hắn bắt đầu hận thế nhân bài xích ma nhân, hận sư huynh nhẫn tâm không cần hắn. Nhưng cho dù trong lòng hắn có hận, nếu không phải nhớ tới những năm tháng tốt đẹp kia, nhớ tới người kia, hắn cần gì phải dùng hận ý khắc ghi người đó vào lòng, dùng hận tiếp cận y, dùng hận giữ lại y.
Cây chủy thủ này là vật chứng sư huynh tổn thương hắn, hắn lưu lại ngoại trừ nhắc nhở mình, còn là để kỷ niệm. Sư huynh hắn không để lại cho hắn thứ gì để hắn gửi gắm hồi ức tốt đẹp trong quá khứ. Y chỉ để lại cho hắn tình cảm dịu dàng mà hắn nhìn không thấy, sờ không được lại khiến hắn cắt không đứt. Những chiêu thức kia xuất phát từ cùng một người, những món ngon đã từng ăn cùng nhau, con đường từng đi, những quan tâm và chiếu cố không đếm hết được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sư đệ luôn có thể tìm được ta
Tiểu Thuyết ChungTên truyện: Sư đệ luôn có thể tìm được ta Tác giả: Miêu Giác Thể loại: đam mỹ, cổ đại, tu tiên, sinh tử, niên hạ, HE Tình trạng bản gốc: 67 chương hoàn chính văn Edit: Tiểu Vũ Nguồn raw + QT: Kho tàng đam mỹ Lịch up: tuỳ tâm trạng Văn án Có con với...