Chúng ta là đủ

954 99 5
                                    

Kỳ nghỉ đông năm thứ 4 Đại học, Nam Ra quyết tâm sẽ đưa Su Hyeok về ra mắt gia đình một lần nữa. Lần trước cô đã nói rất rõ ràng với mẹ của mình, nhưng dường như bà chẳng để tâm đến điều đó, mỗi tháng ép cô đi xem mắt một lần. 

Đương nhiên, Nam Ra sẽ tìm đủ mọi loại lí do để trốn tránh. Các kì nghỉ dù dài hay ngắn cô cũng chỉ về nhà điểm danh lấy lệ. Nam Ra thừa hiểu tính tình mẹ mình, bà chắc chắn biết được cô đã coi nhà Su Hyeok là "căn cứ mật" trong suốt mấy năm qua. Bản tính khó dời, sự độc đoán của Choi phu nhân vẫn chẳng thay đổi được. 

Nhưng Nam Ra biết, lần này phần thắng sẽ nằm trong tay cô. Vì bố cô đã trở về. 


Su Hyeok khoác trên mình bộ vest đen trang trọng, quay sang hỏi Nam Ra lần thứ 23 kể từ khi ra khỏi nhà:

- Liệu bố em có đấm anh vì anh cướp con gái ông ấy không? 

Và cô cũng dùng tất cả sự kiên nhẫn trong đời để đáp lại anh:

- Không có đâu, bố em không phải người thích bạo lực. 


Dù Nam Ra đã nói vậy, nhưng lồng ngực anh còn đập mạnh hơn cả khi chiến đấu với thây ma ngày xưa. Ai đó ship cho anh cỗ máy thời gian đi, để anh trở về một tiếng trước và rồi đánh ngất bản thân trong quá khứ, chỉ có thế bây giờ anh mới không đứng ở đây. 


Cánh cửa gỗ mở ra, dì giúp việc đón hai người trong ánh mắt ái ngại. Nam Ra nhìn bà, hiểu rằng điều gì đang chờ hai người bên trong. 

- Chịu về rồi đấy à? Mẹ còn tưởng rằng con quên mất nhà ở đâu rồi - phu nhân Choi nhàn nhã ngồi trên sofa, không buồn nhấc khoé mắt nhìn người đang vào. 

- Cháu chào cô ạ! - thề có đôi tất dưới chân là Su Hyeok chưa bao giờ run như bây giờ.

Phu nhân nghe thấy tiếng, khẽ liếc qua anh một cái, ánh mắt sắc lẹm lại càng đẩy Su Hyeok đến bờ vực của tuyệt vọng. 

- Chị Kang, sắp thêm một bộ bát đũa nữa nhé, hôm nay nhà có khách. 

- Chà, lâu ngày không gặp, công chúa của bố lại đẹp hơn rồi. Nhìn có vẻ con sống vui hơn khi còn ở nhà nhỉ - tiếng dép lạch bạch trên cầu thang càng gần, giọng nói cũng càng gần. 

Nam Ra nắm lấy tay Su Hyeok, dùng khẩu hình miệng để báo với anh: "Bố của em". 

Người đàn ông trung niên từ trên tầng đi xuống, gương mặt có phần hao hao Nam Ra, mỉm cười đầy thân thiện. Mặc dù ông Choi chẳng có thái độ bài xích như vợ mình, nhưng Su Hyeok không thể ngăn bản thân đứng thẳng lưng hơn để đón tiếp người quyền lực nhất căn biệt thự này:

- Cháu chào bác ạ!

Ông Choi hoà nhã gật đầu, ra hiệu cho hai người đi vào phòng ăn. Phu nhân Choi cũng miễn cưỡng đứng dậy, bước qua như thể không có ai ở đó. Thêm một lần nữa, Su Hyeok thầm cảm ơn vì Nam Ra không được di truyền khí thế bức người của mẹ mình. 


Không giống chiếc bàn nhỏ xinh mà hai người vẫn hay ngồi cùng nhau, bàn ăn nhà họ Choi vừa rộng vừa dài, bày đủ mọi loại thức ăn thượng hạng. 

namra & su hyeok | yêu dấu thân thươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ