Lục Lâm rời khỏi cổ ngự ngoại đường, lúc này đang ở trong một tòa nhà tại ô trấn. Tòa nhà không lớn, bên trong chỉ có hắn và Mộng Quyết hai người.
Lục Lâm mở cửa, chỉ thấy trong sân ánh mặt trời vừa vặn, mấy cây lê bung ra rực rỡ. Hắn lảo đảo đi ra ngoài, đến trước bậc thang ngừng một chút, lại khập khiễng đi xuống cầu thang, ánh mặt trời xu hướng nghiêng nhưng rải khắp nơi, ôn hòa làm dễ chịu lòng người, hắn nhắm mắt lại đứng yên tại chỗ.
Đột nhiên có hai tay ôm lấy eo của hắn, lẳng lơ yêu mị thanh âm nhu hòa từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng gọi hắn "Lâm nhi."
Lục Lâm cố gắng thả lỏng thân thể ". . . Ừ."
"A∼" Đối phương ôn nhu bật cười, âm thanh phát ra quyến rũ.
Lục Lâm đột nhiên bị Mộng Quyết ôm lấy, thả lên xích đu được phủ thêm một tấm nệm êm, đối phương ngồi xổm xuống duỗi tay ấn lên Lục Lâm đùi phải, độ mạnh yếu vừa phải giúp hắn mát xa.
Cặp tay kia trắng nõn thon dài, rất xinh đẹp, giống như dung mạo của chủ nhân nó. Lục Lâm cúi đầu, nhìn đôi mắt đào hoa đa tình, tuyệt diễm dung nhan ngay cả nữ tử cũng đều so không kịp, lúc này đối phương khóe miệng hơi nhếch, một lòng ôn nhu, cũng không biết có thể làm bao nhiêu người nội tâm say đắm.
Hắn đè lại cái tay kia, rủ xuống con mắt nói rằng "Ngươi không cần phải vậy, chỉ cần giống như trước kia là được."
Mộng Quyết dáng tươi cười nhất thời ngưng lại "Lâm nhi thế nhưng mà bởi vì ta lúc trước đối đãi với ngươi như thế mà tức giận?"
"Mộng Quyết đối xử ta đã thừa nhận là vô cùng tốt." Lục Lâm lắc đầu "Chỉ là ngươi cũng không cần như vậy mà phải làm nhục chính bản thân mình."
"Sao lại coi như làm nhục?" Mộng Quyết mỉm cười "Đây vốn là điều ta mong muốn."
"Mong muốn. . . " Lục Lâm sững sờ.
Lục Lâm giật mình nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Mộng Quyết, là tại cây mai phía sau núi, cây mai mặc dù gọi cây mai nhưng lại không có hoa mai, ngược lại là có một mảng lớn rừng trúc. Dưới ánh trăng đối phương mặc một bộ áo trắng tóc xanh rối tung, dung nhan đẹp đẽ nghiêng về vẻ mặt lãnh đạm, đảo qua đáy mắt giống như điêu khắc lên nhàn nhạt đau thương.
Hắn bị dọa cho hoảng sợ, nghĩ đến cái này là ở trong núi yêu tinh đi hấp thụ tinh khí con người, hoặc chỉ là một người tâm thần có vẻ ngoài đẹp hơn người đang ở bên ngoài đong đưa qua lại.
Đối phương đánh giá hắn, xem hắn lúng túng, sau đó đối phương lên tiếng lại để cho hắn ly khai, hắn lung lay thần kinh kịp phản ứng vội vàng rời đi, nhưng không biết tại sao, sau khi trở về trong đầu lại luôn không thể nào quên, nửa tháng sau hắn lại ra đấy một lần, nhưng đối phương không đến gặp lại nữa.
Về sau liền đi nhiều ngày trong thời gian dài, hắn cuối cùng cũng từ bỏ, đã tìm không ra hắn cũng không cần cưỡng cầu. Nhưng một tháng về sau, người nọ lại đột nhiên xuất hiện ở cổ ngự ngoại đường, đứng ở dưới ánh trăng dịu dàng, áo trắng như có như không.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hứa với người đầu bạc không rời
RandomNhược công Nhược công Nhược công Điều quan trọng phải nhắc 3 lần Tag: Nhược công, cường thụ, sửu công, mỹ thụ, huyền huyễn, đoản