Extra 《2》

260 32 3
                                    

____

"Hoa nở hoa tàn, từ chân trời phiêu dạt đến mọi ngóc ngách trên thế gian."

Đôi khi có vài câu chuyện mở đầu một cách khó khăn mà kết thúc lại dễ dàng xảy ra. Cứ viết tiếp, tiếp mãi rồi sẽ đến hồi kết.

Bố Tả nói: "Sống chết có số, bác sĩ cũng chỉ coi như là níu lại chút hy vọng của bệnh nhân, một khi Chúa thần muốn đưa người đó đi đầu thai thì vĩnh viễn không tránh được."

Trần Thiên Nhuận nói: "Không quản nghịch cảnh, vẫn là chúng ta ở đó, chỉ cần biết trân trọng những niềm vui ở hiện tại thì dù là chết đi thì lòng cũng an ổn. Với toàn bộ cố gắng và nỗ lực của mình, dù có chuyện gì xảy ra cũng không hối tiếc."

Bố Trần nói: "Sự sống rất đẹp, ai cũng phải lòng với nó. Cái chết thực ra không phải sự mất mát lớn nhất trong cuộc đời, sự mất mát lớn nhất là để tâm hồn tàn lụi ngay cả khi còn sống."

Tả Hàng nói: "Đôi khi có những thứ, chỉ khi nào ta đánh mất mới cảm thấy nó quan trọng. Sự tiếc nuối lớn nhất trong đời có lẽ là không thể gặp được người. Mỗi một sự gặp gỡ đều có giá trị riêng của nó."

Vào ngày đầu tháng 6, sau khi không khí sinh nhật thứ 24 của Trần Thiên Nhuận mờ nhạt hẳn, tiến sĩ Trần, nhà khoa học trực thuộc trung tâm vũ trụ quốc gia, giáo sư tại đại học Thanh Hoa, đã rời bỏ kiếp người dưới trần gian vì bệnh ung thư quái ác.

Trong tang lễ của ông, hàng người nối tiếp đến tặng hoa, bày tỏ nỗi nuối tiếc với sự ra đi đột ngột ấy. Không một ai biết rằng ông vẫn luôn đối chọi với căn bệnh ung thư vì ông vẫn làm việc, vẫn hoàn thành dự án vệ tinh nhân tạo quan trọng. Bài điếu văn xúc động, bầu trời oi ả, lòng người mất mát.

Trần Thiên Nhuận khóc sau khi lễ tang kết thúc. Tả Hàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm bạn trai vào lòng. Đồng Vũ Khôn cũng nước mắt lưng tròng, nhìn em họ đến thương tâm.

Trương Trạch Vũ lên tiếng:

- Cậu có nuối tiếc không?

Trần Thiên Nhuận lau đi nước mắt, cố rặn ra mấy câu:

- Không hẳn. Ông ấy đã nhìn tớ trưởng thành, dạy học, chơi trốn tìm, cũng nhau đi du lịch... Mọi chuyện tươi đẹp nhất đều đã làm rồi, giờ chia xa cũng cảm thấy bớt nuối tiếc. Chỉ đau lòng là khi ông lìa xa trần thế, vẫn không kịp nhìn thấy tớ khi trưởng thành thật sự là dáng vẻ như thế nào.

Cuộc sống thường ngày vẫn cứ tiếp diễn. Tả Hàng vẫn yêu Trần Thiên Nhuận, Dư Vũ Hàm vẫn yêu Đồng Vũ Khôn và Trương Cực vẫn yêu Trương Trạch Vũ.

Trần Thiên Nhuận sau khi lấy được tấm bằng tốt nghiệp Bắc Đại thì bắt đầu học nghiên cứu sinh với mơ ước nối nghiệp ba mình.

Tả Hàng tốt nghiệp thì bắt đầu tìm kiếm một công việc phù hợp với bản thân. Cũng may hồi năm cuối cũng từng đi thực tập tại một số công ty nên giờ cậu kinh nghiệm hơn rồi. Chính Tả Hàng cũng không hiểu mất công đăng ký vào khoa Ngoại ngữ tại Bắc Đại xong rồi giờ đi làm ở bộ phận hành chính trong một công ty đa quốc gia. Thi thoảng thì đi chơi với người yêu, như thế mới đúng là cuộc đời nở hoa chứ.

【Hàng Nhuận】Lỗi lầm trong vườn hoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ