Chương 55: Dây dưa [nhị thập] - Âm nhạc hội

169 17 0
                                    

Kim Trân Ni hoang mang không thôi, chính mình đều nhận không rõ lắm này rốt cuộc là thoải mái hay là không thoải mái.

Nàng mở to mắt, trong mắt chỉ có Kim Trí Tú một người, Kim Trí Tú cười đến xinh đẹp, đôi môi đỏ sẫm như lửa. Mà tầm mắt nàng nhìn chính mình như là lửa nóng, giống một phen cháy rực hỏa, nơi đi qua đều nổi lên hừng hực hỏa diễm.

Kim Trí Tú hỏi nàng: "Thư thái không?".

"Không biết." Kim Trân Ni cau mày trả lời.

"Nào có không biết, hay là thư thái mà ngượng ngùng nói ra?" Kim Trí Tú cười nói.

Kim Trân Ni muốn phản bác, nàng là thật không biết, nàng chưa từng hưởng qua loại cảm giác này, như thế nào có thể nhận ra.

Kim Trí Tú nghĩ nàng đang thẹn, khẽ liếm khóe miệng, bắt đầu động, Kim Trân Ni đi theo động tác của nàng mà lắc lư, thân thể giống sứa giãn ra, bao hàm hơi nước, là như thế mềm mại ẩm ướt.

Kim Trí Tú ở trong thân thể nàng làm càn, thăm dò mỗi một cái góc của nàng, tiến vào rồi lại rời khỏi, nhìn đóa hoa kia bởi vì chính mình mà nhiễm thấu màu đỏ, ở đầu ngón tay nở rộ, có loại thỏa mãn nói không nên lời.

Kim Trân Ni cảm giác thân thể Kim Trí Tú cũng giống như mình cùng bị một dây thần kinh buộc lại cùng một chỗ, Kim Trí Tú ở trước mặt nàng triển khai cực hạn cảnh đẹp, không hề giữ lại mà cống hiến cho nàng, nàng xem này một màn, càng phát ra kinh diễm.

Kim Trí Tú phát ra rên rỉ ngọt ngào, chủ động lắc lư thân thể, hướng Kim Trân Ni cầu hoan. Kim Trân Ni giống như hút độc dược mà nghiện, thân bất do kỷ đùa nghịch thân thể Kim Trí Tú, nhìn nữ nhân phong tình vạn chủng ở trong tay chính mình trở nên mềm mại mà ướt át, càng muốn lại tiến thêm một bước, dừng tay không được.

Hai người triền miên cùng nhau, truy đuổi cộng đồng khoái hoạt.

Thẳng đến một đạo bạch quang hiện lên, Kim Trân Ni tới trước đạt cao trào, thân thể ở dưới thân Kim Trí Tú buộc chặt thành đường cong duyên dáng.

Kim Trí Tú cũng lập tức hưởng đến tư vị dục tiên dục tử. Nàng xoay người, há cánh tay, ôm lấy toàn thân che kín mồ hôi của Kim Trân Ni, Kim Trân Ni ở trong lòng Kim Trí Tú giống như là một mỹ nhân ngư mới từ trong nước lao lên, mồ hôi trong suốt che kín toàn thân nàng da thịt nhẵn nhụi.

Kim Trí Tú mút vào mồ hôi của nàng, làm cho thân thể mẫn cảm đến hết sức mà căng thẳng run run.

Kim Trân Ni thở hổn hển, trái tim cơ hồ không thể không thừa nhận vì khổng lồ vui sướng này mà mất đi khống chế, ngực còn tại đau, thân thể là chết lặng, cũng là mẫn cảm.

Tay Kim Trí Tú theo sau lưng lại đây, đặt ở trước ngực của nàng, thân thể Kim Trí Tú dán thân thể của nàng, bộ ngực dán lưng của nàng, tư mật dán kiều đồn của nàng, chân dài lại kẹp lấy hai chân nàng, hai người thân thể mật hợp cùng một chỗ, làm cho Kim Trân Ni càng thêm rõ ràng đường cong Kim Trí Tú là như thế ba đào mãnh liệt.

Kim Trân Ni híp lại ánh mắt, một cỗ buồn ngủ nảy sinh, thúc giục nàng nhập miên.

Kim Trí Tú nhìn bộ dáng nàng buồn ngủ, nàng nói: "Em...... Không đánh chị?".

"Cái gì?" Kim Trân Ni hiện tại chuyện tình muốn làm nhất chính là nhắm mắt lại ngủ, nàng mệt mỏi quá, chu công ở phía trước hướng nàng ngoắc.

"Chị nói em không tức giận sao? Chị nghĩ lấy tính cách của em không chừng sẽ đánh chị cái tát, hoặc là đem chị đá xuống giường...... Em thực làm cho chị ngoài ý muốn, không nghĩ tới phó nghiêm cẩn bề ngoài này cư nhiên cất giấu thân thể đầy lửa nóng như vậy, kỳ thật em thực khát vọng được người ôm đúng hay không?" Kim Trí Tú cười nói, tay vuốt ve bộ ngực Kim Trân Ni, kia đồi tuyết phong tuy rằng không lớn bằng mình, nhưng là thắng ở khéo léo linh lung.

Kim Trân Ni một lòng muốn ngủ, đều đã muốn bị triệu hồi đi, lại nghe Kim Trí Tú ở bên tai mình nói chuyện, huyên thuyên nói không để yên, theo bản năng đánh một cái tát.

Ba. Kim Trí Tú che mặt, cái tát này không đau, tay Kim Trân Ni như bông nhuyễn, nhưng là nàng vẫn là kinh ngạc không thôi.

Kim Trân Ni nói thầm: "Không cần hồ nháo, để cho tôi ngủ".

Kim Trí Tú nhất thời kích động cười rộ lên, thân thể của nàng cũng tùy theo run run không thôi.

Kim Trân Ni cảm thấy không thoải mái, hướng bên cạnh na đi, nàng có thói quen ngủ một mình, bị người ôm liền cả người khó chịu.

Kim Trí Tú nhìn đến nàng dịch đến một bên khác tránh đi cái ôm của mình, đem nàng kéo vào trong lòng chính mình.

Kim Trân Ni vặn vẹo một hồi lâu, mới an tĩnh lại.

Kim Trí Tú hôn nhẹ cái trán của nàng, nói: "Đáng yêu em chết bầm, Kim bảo bối".

"Câm miệng!" Kim Trân Ni nhắm mắt lại nói một câu.

Kim Trí Tú lòng tràn đầy nghĩ đến nàng có thể ôm Kim Trân Ni ngủ, nàng thích thời điểm ngủ ôm một người, độ ấm thân thể sẽ làm nàng ngủ càng thêm an tâm.

Nhưng là Kim Trân Ni hiển nhiên không thích như vậy, không trong chốc lát, nàng vừa chìm vào giấc ngủ, liền cảm giác mất đi người trong lòng, thân thủ sờ vị trí bên người, người nọ ngủ ở một bên khác, Kim Trí Tú oán niệm na đến Kim Trân Ni bên kia, ôm lấy nàng, chân thon dài nâng lên, ngăn chặn nửa người dưới của nàng.

Nửa đêm là cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Sáng sớm, còn chưa tới thời gian Kim Trân Ni rời giường, nhưng là Kim Trân Ni đã muốn ngủ không được, nàng cho dù ngủ cũng không thoải mái, nàng là bị cảm giác khó chịu này làm tỉnh.

Giống như có người ở bên người nàng, đè nặng bộ ngực của nàng đè nặng chân nàng, còn có nhiệt khí xuy phất ở bên tai nàng.

Nàng khó chịu, không chỉ vì bị đè nặng, càng chủ yếu là vì không quen có độ ấm người khác.

Nàng mở mắt, nhìn đến tình cảnh hiện tại.

Cùng ngày đó rất giống, không có mặc quần áo, bên cạnh có người, nhưng là khi đó vấn đề là ngoại trừ say rượu không có cái khác không thoải mái, nhưng là hiện tại lại phát hiện thân thể của chính mình có một chút ẩn ẩn đau, còn có mệt mỏi, chủ yếu là mỗi bộ vị đều trướng đau.

Kim Trân Ni nhìn về phía người bên mình, Kim Trí Tú mở ra hai mắt sương mù, cánh tay ngọc nâng lên, ôm của nàng cổ, đem cặp môi thơm thiếp lên, đồng thời nói: "Bảo bối, sớm an".

Kim Trân Ni đau đầu, trong óc như có một cái cân đang kịch liệt nhảy lên.

Tay Kim Trí Tú ở trong chăn hạ đầu sờ soạng, sờ qua bụng bằng phẳng, đụng đến giữa hai chân: "Bảo bối, muốn hay không buổi sáng lại yêu một hồi?".

Kim Trí Tú muốn thêm một lần, muốn nhìn Kim Trân Ni ở lúc làm yêu sẽ lộ ra vẻ mặt đáng yêu.

Nhớ không nổi lần trước cùng người khác chia sẻ độ ấm thân thể là lúc nào, một tháng trước hay là hai tháng trước? Nàng không có ra ngoài đi săn, cũng không có tính bị săn, bất tri bất giác lâu như vậy. Kim Trí Tú thản nhiên đối mặt khát vọng của thân thể chính mình, tuyệt đối sẽ không vì cái gì đạo đức trói buộc chính mình, nàng tin tưởng tìm hoan mua vui là gốc rễ con người, giống như là người đói bụng nên ăn cơm.

Kim Trân Ni đem tay nàng từ giữa hai chân chính mình lôi ra, sau đó đứng dậy rời giường.

Kim Trí Tú nửa ngủ nửa tỉnh, như trước vuốt vị trí trong chăn, muốn tìm đến độ ấm áp kia.

Chờ đụng đến chân giường đều không có đụng đến người nào, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lần này, Kim Trân Ni bước nhanh đi hướng buồng vệ sinh.

Kim Trí Tú rời giường đuổi kịp nàng tiến buồng vệ sinh.

Kim Trân Ni ngồi ở mặt trên bồn cầu, giữa hai chân ướt át đã muốn thẩm thấu, lưu lại niêm ý không thoải mái, tay nàng vỗ về đầu, gì một người đều có thể nhìn ra nàng hiện tại cảm xúc là kinh ngạc cùng hối hận.

Nàng hối hận? Kim Trí Tú nghĩ.

Kim Trân Ni ngẩng đầu, nhìn đến Kim Trí Tú, mặt nàng đang vặn vẹo ra đủ loại biểu tình càng phát ra vặn vẹo.

Kim Trí Tú tựa vào trên cửa, nói: "Em còn nhớ rõ chuyện tình tối hôm qua sao?".

"Nhớ rõ." Kim Trân Ni ôm mặt, nàng chính là khí điểm ấy, chính mình cư nhiên đều nhớ rõ rành mạch, hiện tại thầm nghĩ hỏi chính mình, chính mình rốt cuộc là làm sao vậy? Ô ô, thật đáng sợ, cư nhiên hồn nhiên vong ngã.

"Vậy em là hận chị, vẫn là chán ghét chị?" Kim Trí Tú ngồi xuống, cẩn thận quan sát đến biểu tình Kim Trân Ni, trên mặt nàng ấy thấy được cảm xúc phức tạp, cảm giác chính mình giống như hoàn toàn không biết gì về Kim Trân Ni.

Trước kia mỗi một cái sáng sớm, nàng sẽ không lưu lại rồi ngồi xổm trước mặt đối tượng tình một đêm hỏi nàng là cảm giác gì, nàng cảm thấy đối phương không cần chính mình hỏi nhiều như vậy, chính mình cũng không muốn đối phương hỏi chính mình nhiều lắm, nhưng là đối Kim Trân Ni, nàng càng muốn biết nàng suy nghĩ cái gì.

Kim Trân Ni lắc đầu, nói: "Tôi biết tôi đang làm cái gì. Tôi không hận chị. Ngày hôm qua tôi là thanh tỉnh, ngược lại là chị uống rượu".

"Thật sự?" Biểu tình này là ý tứ không hận tôi sao? Chẳng lẽ Kim Trân Ni thích thể biểu tình rối rắm như vậy? Kim Trí Tú ở trong lòng nghĩ.

Kim Trân Ni hít sâu một hơi, nói: "Vẫn là cám ơn chị".

"Không cần cảm tạ." Kim Trí Tú thực khách khí nói.

"Hiện tại chị có thể đi rồi. Chìa khóa xe đặt ở tủ đầu giường bên trái, dưới lầu có vài cửa hàng bán đồ ăn sáng, hương vị cũng không sai, chị có thể tùy tiện mua một chút ăn".

"Cứ như vậy?" Kim Trí Tú trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Kim Trân Ni, đây là ý tứ của nàng sao? Cảm giác hảo lãnh khốc hảo lạnh lùng...... Kim Trí Tú sờ sờ ngực chính mình, nàng cũng không muốn làm nữ nhân vật chính Quỳnh Dao, nhưng nàng cảm thấy trong lòng mình thật sự có điểm thê lương.

Kim Trân Ni nói: "Chị còn muốn thế nào?".

Kim Trí Tú cười rộ lên, thái độ này, không phải là một cái hoa gian lão thủ sao. So với nàng còn tuyệt tình còn lạnh lùng, nàng ít nhất còn cho đối phương một chút ký ức tốt đẹp, nhưng là thái độ Kim Trân Ni đối nàng giống như là giải quyết việc công.

Kim Trân Ni cuối mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Kim Trí Tú, không biết nàng vì cái gì còn muốn đứng ở trước mặt chính mình, từ khe hở ngón tay nhìn đến cặp chân thon dài kia của Kim Trí Tú ngay tại trước mắt chính mình, dùng sức nhắm mắt lại.

Nàng tình nguyện Kim Trí Tú cứ tiêu sái đi, đừng hỏi vì cái gì đừng hỏi về sau làm sao bây giờ, nàng cũng không biết.

Kỳ thật Kim Trân Ni cảm thấy chính mình thực bỉ ổi, nàng lợi dụng Kim Trí Tú, nàng muốn thể nghiệm cái gì là tình yêu, nàng đến tuổi này vẫn là xữ nữ, không những là do nàng quá phận khiết phích mà còn do không có người muốn, đây là vấn đề gồm nhiều mặt, nàng khiết phích, cho nên không thể nhận nam nhân đụng vào, nàng nghĩ đàm luyến ái, nhưng trước khi quen ai nàng muốn tìm hiểu chi tiết về đối phương, thời điểm duy nhất thích nam nhân là một dạng thần tượng sạch sẽ thanh tú, nhưng nam nhân kia cũng chướng mắt nàng, sự thật chứng minh hoàng tử yêu sạch sẽ không có gì khuyết điểm kia là gay, tóm lại nàng là không có duyên nam nhân. Nàng đối tình yêu tò mò, nhưng không có biện pháp cũng không có dũng khí đi thể nghiệm, ỡm ờ thể nghiệm được, coi như là trộm được khoái hoạt.

Sự tình đi qua, không cần nghĩ lại. Kim Trân Ni không muốn làm gì hết, dùng tĩnh tâm thôi miên Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú loan hạ thắt lưng, ôm lấy đầu Kim Trân Ni, để nàng ngẩng đầu lên nhìn mình.

Kim Trân Ni bị bắt ngẩng đầu, Kim Trí Tú cúi đầu, cái trán hai người đụng nhau, Kim Trí Tú nói: "Em là lần đầu tiên".

"Tôi biết." Kim Trân Ni nói.

"Nữ nhân không phải là đều có chỗ nữ tình kết sao?".

"A, hẳn là có".

"Vậy em lưu chị lại một chút? Hay là ôm chị nói em yêu chị......" Kim Trí Tú nói xong, thấy Kim Trân Ni run lên vài cái, cũng tinh tường nhìn đến trên người nàng toát ra da gà.

Này hết thảy đều làm cho Kim Trí Tú cười rộ lên, nàng nói: "Kim Trân Ni, em đối chị là đặc biệt đi?".

Kim Trân Ni không biết nên trả lời nàng như thế nào, Kim Trí Tú này yêu nghiệt giống như nữ nhân yếu đuối chờ câu trả lời nhất định là có thể thỏa mãn lòng tự trọng của nàng, đáng tiếc Kim Trân Ni nói không nên lời.

Kim Trân Ni thầm nghĩ Kim Trí Tú chạy nhanh đi.

Kim Trân Ni nói: "Không có chuyện này!".

"Như thế nào hội không có, kỳ thật em không chỉ là thích chị, em còn yêu chị ~" Kim Trí Tú dào dạt đắc ý, nếu có một cái cái đuôi nhất định dùng sức dựng thẳng.

Kim Trân Ni phát hiện nàng lại tự kỷ lại tự đại, hoàn toàn nghe không được người ta nói cái gì, Kim Trân Ni bất đắc dĩ trừng mắt nàng, nói: "Chị có thể đi rồi?".

"Chị nghĩ chị hẳn là đi rồi, hôm nay còn phải đi làm, buổi tối chị tới tìm em ~" Kim Trí Tú hôn cái trán, hai má, cuối cùng là dừng ở môi nàng, hôn thật sâu cướp lấy hô hấp của Kim Trân Ni. Đầu lưỡi lửa nóng kia lại làm càn chiếm cứ mỗi một cái góc trong miệng nàng.

Kim Trân Ni giãy dụa đem nàng đẩy ra, Kim Trí Tú do chưa được mãn nguyện mà liếm khóe môi, nói: "Em thật sự là mỹ vị lại ngon miệng".

Biểu tình này rất giống quỷ hút máu muốn nuốt sống Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni nhìn theo nàng rời đi, xem nàng một đường nhặt lên quần áo mặc vào, sau đó phao một cái hôn gió cấp nàng, tiêu sái ly khai.

Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng thở dài, Kim Trân Ni biết, đó là của chính mình.

Tầm mắt của nàng rơi trên mặt đất, trên gạch men phô ra một cái màu đen lôi ti chữ "T" khố rõ ràng nằm ở nơi đó.

Mặt Kim Trân Ni nhất thời đỏ lên, nàng cư nhiên không có mặc quần lót bước đi.

Trời ạ, người như thế quả thực chính là dâm loạn tới cực điểm. Kim Trân Ni ngồi trên bồn cầu ôm đầu buồn rầu.

Kim Trí Tú ngồi trên xe của nàng, ngửa đầu nhìn thoáng qua cái phòng trên lầu, nàng nghĩ nàng không chỉ có là động dục, còn động tâm.

Trước kia nàng tiến quán bar, chọn lựa này kia chủ yếu là để vui đùa. Tuyệt đối sẽ không động vào lão xử nữ mang theo kính mắt vẻ mặt người lớn mặc tây trang áo sơmi trắng cùng dép lê, nhưng cái này là mạo hiểm bất thường, phát hiện tư vị không giống người thường.

Nàng nhìn gương chiếu hậu, trong gương nhìn chính mình môi không tô son cũng đỏ au, là rạng rỡ.

Kim Trân Ni không xin nghỉ, nhưng phá lệ đến muộn vài giờ, nhưng là thân thể dù sao không thích ứng, ngồi ở ghế không ngừng khó chịu.

Phác Thái Anh nghĩ Kim Trân Ni là dì cả mẹ đến nên không thoải mái, cho nên hảo tâm đề nghị nàng xin phép về nhà nghỉ ngơi, còn thay nàng phao một ly đường đỏ mật trà.

Kim Trân Ni không có lĩnh hảo tâm của nàng, mà là lấy ngữ khí giải quyết việc công hỏi nàng hôm nay trên bàn như thế nào không có văn kiện.

Phác Thái Anh nói: "Em đem những gì nên đi thông tri đều dán tại bảng thông cáo, đem văn kiện cần phê duyệt đều giao cho Lạp Lệ Sa, mặt khác......".

Kim Trân Ni phẫn nộ đánh gãy lời của nàng: "Đây là công tác của tôi!".

Ngữ khí Kim Trân Ni hiển nhiên là đang sinh khí, Phác Thái Anh hậu tri hậu giác nhận ra, nhìn đến trên mặt nàng càng phát ra dày đặc tức giận, cũng bị bộ dáng này hoảng sợ.

"Thực xin lỗi, Kim tỷ, em xác thực không nên động này nọ của chị, nhưng là khi đó tình huống khẩn cấp, đồng sự thúc giục, em chỉ có thể tự chủ trương đem văn kiện lấy đi, lần sau em sẽ chú ý." Phác Thái Anh nhuyễn vừa nói.

Kim Trân Ni nghe được Phác Thái Anh giải thích, nghĩ đến là chính mình sai trước, không đi làm đúng giờ, Phác Thái Anh thay nàng hoàn thành cũng không có sai. Chính là nàng không quen đem công tác chính mình giao cho người khác đi làm.

Kim Trân Ni lộ vẻ mặt xấu hổ, nói: "Không quan hệ, lần này cô làm không có sai, lần sau không nên cử động này nọ của tôi, cô là bí thư Lạp Lệ Sa, làm chuyện tình thuộc bổn phận cô là tốt rồi".

"Hảo." Phác Thái Anh mỉm cười nói.

Chờ đến gần văn phòng, Phác Thái Anh thở dài một hơi, lập tức thu hồi vẻ mặt mất mát, cười hướng Lạp Lệ Sa đi đến.

Lạp Lệ Sa ngửa đầu xem nàng, nói: "Bị mắng?".

"Không có, là em chính mình làm sai" Phác Thái Anh cúi đầu, đi về chỗ ngồi của mình.

"Thanh âm Kim Trân Ni chị bên này đều nghe được, chị nghĩ đến em ít nhất sẽ ủy khuất cùng khổ sở, không nghĩ tới em ứng đối tốt lắm." Lạp Lệ Sa ca ngợi nàng.

Phác Thái Anh lắc đầu, nói: "Kỳ thật em không có tốt như ngươi nghĩ, em lúc ấy thiếu chút nữa nói ra, trước kia không ai mắng qua em, em rất ít khi bị người khác mắng".

"Ủy khuất sao?" Lạp Lệ Sa hỏi nàng.

"Khi đó sao? Vừa rồi là ủy khuất, hiện tại không cảm giác gì. Kim tỷ giống như thân thể không thoải mái, em xem sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt thâm quần, hơn nữa một bộ dáng mỏi mệt, em nghĩ có phải nên để nàng trở về nghỉ ngơi một ngày hay không?" Phác Thái Anh đề nghị.

Lạp Lệ Sa đẩy ghế dựa lay động, nàng đang tự hỏi, Kim Trân Ni sẽ không đem chính mình làm thành chật vật như vậy, coi tính cách của nàng, mỗi lần đi làm đều là bảo trì trạng thái tốt nhất, bất quá hôm nay lại có nhiều cái ngoài ý muốn, trước không nói đến muộn vài giờ, sau đó lại......

Nghĩ đến vừa rồi ở phòng tổng giám đốc gặp Kim Trí Tú, nàng hôm nay một bộ dáng đường làm quan rộng mở, giống một con lang đã được ăn no, nếu nàng đoán không sai, Kim Trân Ni mỏi mệt là vì duyên cớ của nàng.

Lạp Lệ Sa giữ chặt cổ tay Phác Thái Anh, đối nàng nói: "Chuyện của nàng đã có người khác quan tâm, còn không tới phiên em này tiểu bí thư, hiện tại quan tâm chuyện tình 2 người chúng ta, em nói cấp cho chị một kinh hỉ, em có kế hoạch gì không?".

"Em có kế hoạch, bất quá không biết Tỷ chị có thể hay không thích?".

"Kế hoạch gì, nói ra lại xem thử chị thích hay không thích." Lạp Lệ Sa nắm tay nàng đặt xuống dưới, hỏi.

Phác Thái Anh thu hồi tay, khuôn mặt hồng nhuận, sợ bị người khác nhìn đến các nàng vô cùng thân thiết, nói: "Đến lúc đó sẽ biết".

Buổi chiều cuối tuần, ở nhà hát Thượng Hải có một âm nhạc hội, là âm nhạc hội của âm nhạc gia Lạp Lệ Sa thích nhất, Phác Thái Anh theo cãi đĩa Lạp Lệ Sa đặc biệt trân quý nhìn ra Lạp Lệ Sa yêu thích, cho nên vừa nghe vị đại sư kia đến Thượng Hải tổ chức âm nhạc hội, liền lập tức đi mua vé, kết quả đại sư thanh danh quá mức vang dội, một vé khó cầu, hai vé cuối cùng đã ở một giây trước bị bán mất, thế cho nên chờ nàng đi mua thì đã không có vé, nàng nhờ quan hệ tìm được đồng học, đi theo dương cầm gia nổi danh, đồng học cũng là đáp ứng lời mời tham gia âm nhạc hội này, từ chỗ ban tổ chức lấy đến hai vé, ngay tại chính diện, vị trí cách đại sư gần nhất.

Nàng đem kinh hỉ này giấu đến hôm nay mới nói cho Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh lấy ra phong thư, để lên trước mặt Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nghi hoặc lấy phong thư, mở ra nhìn đến tên vị đại sư này, khóe miệng khẽ nhếch, đối này kinh ngạc không thôi.

Phác Thái Anh nói: "Thích không?".

"Thích." Lạp Lệ Sa gật đầu. Nhưng là vui sướng rất nhiều lại cất giấu một phần biểu tình khác.

Phác Thái Anh nhận thấy được biến hóa rất nhỏ của nàng, hỏi: "Tỷ, chị không giống như là thật sự vui vẻ".

Lạp Lệ Sa cười khẽ, nói: "Chị chỉ là thực kinh ngạc, bởi vì chị cảm thấy chúng ta đều giống như làm việc ngốc".

"Có ý tứ gì?" Phác Thái Anh khó hiểu hỏi.

Lạp Lệ Sa nói: "Chính là...... Chị cũng mua hai vé".

Phác Thái Anh cái này ngay cả nói đều nói không được, nàng lăng lăng nhìn Lạp Lệ Sa, đến khi cả 2 nàng đều phát ra tiếng cười.

Cái này hai người cũng không biết nên nói cái gì.

Lạp Lệ Sa nói: "Hiện tại làm sao bây giờ?".

"Đành phải tặng người khác." Phác Thái Anh cảm thấy chính mình thật sự làm việc ngốc, còn tưởng rằng chỉ có chính mình thông minh nhất, không nghĩ tới Lạp Lệ Sa còn muốn sớm hơn nàng.

Lạp Lệ Sa sờ sờ đầu nàng, xoa vành tai nàng đỏ nóng lên, nói: "Vé của chị sẽ đem tặng người khác, vé em mua là vị trí trước mặt, mới là làm chị kinh hỉ, bởi vì đây là lần đầu tiên chị dựa vào đại sư gần như vậy".

"Là bằng hữu đưa." Lỗ tai Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa nhu càng thêm đỏ, cơ hồ là phỏng tay.

"Bằng hữu nào? Nam hay là nữ?" Lạp Lệ Sa cố ý ở bên tai nàng thổi vào.

Phác Thái Anh híp nửa mắt, thân thể dựa vào Lạp Lệ Sa, nói: "Là Vương Như Quân".

"Nghe có vẻ là một nữ nhân".

"Là nam nhân a, đồng học đại học của em, tài tử âm nhạc".

"Là hắn? Dương cầm gia đặc biệt yêu đàn, vương tử đàn dương cầm trong truyền thuyết ......" Lạp Lệ Sa nỉ non, mềm nhẹ thanh âm nhập vào lỗ tai Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh mâu thuẫn, một mặt không muốn nghe Lạp Lệ Sa luôn nhắc tới Vương Như Quân, một mặt lại muốn nàng nói chuyện nhiều một chút, nàng thích thanh âm Lạp Lệ Sa, nhất là lúc bên tai chính mình nói chuyện.

Lạp Lệ Sa thanh âm càng ngày càng nhỏ, thẳng đến môi nàng mềm mại hàm trụ vành tai Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh tràn ra thở dài.

Buổi tối vẫn là ngồi ở vị trí Phác Thái Anh mua, phía trước chính là đại sư sân ga, bên trái một đàn dương cầm đại màu trắng tao nhã vô cùng, một nam nhân mặc áo bành tô màu trắng chính hội huy động ngón tay tùy tâm sở dục đàn tấu, lúc này âm nhạc hội còn không có chính thức bắt đầu, là thời gian tự do của hắn.

Vương Như Quân dùng một tay bắn ra một đoạn tiết tấu nhẹ nhàng, mặt khác một bàn tay hướng Phác Thái Anh huy động, hướng tới nàng mỉm cười.

Phác Thái Anh hồi mỉm cười, cũng hồi đầu nhìn đến Lạp Lệ Sa đang thờ ơ bên cạnh.

Vị kia thanh danh vang vọng cả nước, vương tử đàn dương cầm đi xuống, riêng ngồi ở bên người Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cùng hắn bắt tay, hắn nói: "Đã lâu không gặp".

"Đại khái đã một năm không có gặp mặt." Phác Thái Anh nói.

Vương Như Quân nói: "Một năm thiếu một tháng. Lần gặp mặt cuối cùng là ở tiệc rượu tốt nghiệp của học trưởng, tôi khắc sâu nhớ rõ đang tụ hội Chu học trưởng trước mặt mọi người hướng cô thổ lộ, muốn cô đáp ứng hắn, trường hợp kia không ai có thể quên".

Phác Thái Anh không có dự đoán được hắn sẽ nhắc tới ngày đó, nàng cẩn thận nhìn lại người bên người, Lạp Lệ Sa mặt mang mỉm cười, không biết nàng nghe vào hay không.

Tầm mắt Vương Như Quân đặt ở trên người Lạp Lệ Sa bên người nàng, hỏi: "Vị nữ sĩ này là......".

"Tỷ tỷ của tôi." Phác Thái Anh hiện tại quen đối người ngoài nói Lạp Lệ Sa là tỷ tỷ của nàng.

"Xin chào, tôi là Vương Như Quân".

"Xin chào, Lạp Lệ Sa." Lạp Lệ Sa vươn tay.

Vương Như Quân nắm tay nàng, bởi vì nghe được tên của nàng mà sửng sốt, quên phản ứng.

Lạp Lệ Sa cười cười, nói: "Có vấn đề sao?".

"Lạp Lệ Sa?" Vương Như Quân cười hỏi lại.

Phác Thái Anh xem hai người tay nắm cùng một chỗ thật sự chướng mắt, vươn tay, làm bộ như không chút để ý đem tay Lạp Lệ Sa kéo trở về, hai tay hợp trụ, đặt ở đầu gối, đối Vương Như Quân nói: "Nàng kêu Lạp Lệ Sa, Lệ là mỹ lệ, Sa là thiết sa".

"Nga, là như thế, là tôi hiểu lầm, quả thật là tôi tự kỷ quá, nếu trong tay áo của tôi cất giấu gương, tôi nhất định sẽ lấy ra chiếu chiếu mặt mình." Vương Như Quân lấy trào phúng hóa giải xấu hổ.

Lạp Lệ Sa nói "Truyền thông đều nói cậu là vương tử đàn dương cầm, này xác thực không có sai".

"Hư danh mà thôi".

Phác Thái Anh xem hai người là càng nói càng có lực, bất tri bất giác đem nàng vắng vẻ ở một bên. Lạp Lệ Sa hỏi Vương Như Quân rất nhiều về chuyện tình Phác Thái Anh, Vương Như Quân tại phương diện này nhưng thật ra hào phóng không thiếu, nói nhiều chuyện tình oanh động.

Phác Thái Anh lúc học đại học cũng đã là tiểu mỹ nhân nổi danh trường học, hơn nữa bình thường hay trốn tránh, rất ít lộ diện, tăng thêm hơi thở thần bí, bình thường làm cho người ta cảm giác đầu tiên chính là lãnh, khó có thể thân cận, có vẻ lãnh ngạo cao quý chút. Vương Như Quân ấn tượng ban đầu đối nàng cũng không hề tốt, hơn nữa nghe người khác nói, cảm thấy nàng chính là tính tình đại tiểu thư. Sau khi cùng tham gia hí kịch, hắn mới thật sự nhận thức đến Phác Thái Anh, phát hiện Phác Thái Anh không phải đại tiểu thư không thể thân cận như trong miệng người khác, hắn biết Phác Thái Anh ôn nhu thân thiết, cùng người ở chung sẽ không quá mức nóng bỏng nhưng là cũng có cái giá.

Cứ như vậy các nàng làm bằng hữu, sau lại tốt nghiệp đại học, Vương Như Quân đi Duy Dã Nạp lưu học đào tạo sâu, Phác Thái Anh vẫn là tiếp tục ở lại trường học học nghiên cứu sinh, cũng không có chặt đứt liên hệ, Vương Như Quân vẫn là thường xuyên hồi giáo. Mãi đến sau khi tốt nghiệp mới không có gặp lại.

Lạp Lệ Sa mỉm cười nghe Vương Như Quân giới thiệu, nàng suy nghĩ về quá khứ Phác Thái Anh, dựa vào bên thứ ba thuật lại, theo lời hắn nói tưởng tượng ra bộ dáng Phác Thái Anh thời điểm đại học.

"Cậu nên lên đài" Phác Thái Anh nhắc nhở Vương Như Quân.

Vương Như Quân nhìn xem đại sư cũng đã từ sau cánh gà đi đến trước mặt mọi người, tuy rằng còn muốn cùng Lạp Lệ Sa tán gẫu, nhưng vẫn là chính sự quan trọng hơn.

Lúc đi lên hắn lưu lại một danh thiếp cho Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh tận mắt nhìn Lạp Lệ Sa đem danh thiếp thu vào trong túi, cảm thấy nàng làm như vậy có phải thuyết minh nàng đối Vương Như Quân có ấn tượng tốt hay không, cũng là ý nghĩa nàng kỳ thật đối hắn động tâm?

Tuy rằng nàng rõ ràng thời gian ngắn ngủi này Lạp Lệ Sa không có khả năng đối một người xa lạ sinh ra cảm tình, nhưng là hai người nhất kiến như cố, lấy tính cách Lạp Lệ Sa, cũng sẽ không cùng một cá nhân đàm nhiều như vậy, Vương Như Quân lại càng sẽ không tùy ý lưu lại danh thiếp cho người khác. Phác Thái Anh nhận thức hai người, hiểu biết tính cách hai người, cho nên càng cảm thấy không thoải mái.

Lạp Lệ Sa cầm tay Phác Thái Anh, giờ phút này âm nhạc hội chính thức bắt đầu.

Đến thời điểm nghỉ ngơi, Lạp Lệ Sa cảm giác phía sau có người đang chọc nàng, nàng quay đầu lại, đối diện đôi mắt mỉm cười của Kim Thái Hanh.

Ngồi ở bên người Kim Thái Hanh là người yêu hắn, Điền Chính Quốc.

Hai người đều là trang phục chỉnh tề, cùng các nàng giống nhau chính thức.

Điền Chính Quốc nói: "Cám ơn em tặng vé cho chúng tôi".

"Tiểu Quốc vốn muốn mua đến tặng cho anh, nhưng là chờ hắn đi mua thì đều đã bán xong rồi, hắn vì thế mà không vui vài ngày. Cũng là em lợi hại." Kim Thái Hanh cảm kích không thôi.

Lạp Lệ Sa nói: "Không dám tranh công, chỉ là trong tay em trùng hợp có hai vé dư".

Điền Chính Quốc không có gặp qua Phác Thái Anh, chỉ là từ miệng Kim Thái Hanh cùng Lạp Lệ Sa nghe được tên này vài lần, hắn cũng biết Lạp Lệ Sa đối nàng hình dung, nói nàng là một khả nhân, trấn an tâm Lạp Lệ Sa bị thương, để nàng dễ dàng nhảy vào tình yêu.

Điền Chính Quốc vài lần đều không có cơ hồ gặp Phác Thái Anh, lần này có cơ hội hảo hảo nhìn xem nàng.

Lạp Lệ Sa nói cho Phác Thái Anh, Kim Thái Hanh cùng người yêu hắn ngay tại phía sau, Phác Thái Anh quay đầu lại, nhìn đến Kim Thái Hanh, cũng nhìn đến người bên hắn, nam nhân thon dài nhã nhặn.

Nam nhân mang theo một bộ kính mắt không gọng, mặc một thân tây trang màu xám, tản mát ra hơi thở vô hại, ngay cả mỉm cười cũng không mang xâm phạm.

Điền Chính Quốc đối Phác Thái Anh nói: "Xin chào, tôi chính là Điền Chính Quốc".

Điền Chính Quốc tên này, Phác Thái Anh nhất định quen thuộc, thiếu chính là nghe tên nhưng chưa được gặp, cái này Phác Thái Anh cùng Điền Chính Quốc xem như lần đầu tiên gặp mặt.

Nắm qua tay, Điền Chính Quốc hôn mu bàn tay Phác Thái Anh, nói: "Cô rất giống Lạp Lệ Sa hình dung như vậy tốt đẹp, thực vinh hạnh có thể gặp cô".

"Tôi cũng vậy. Anh cũng giống Kim Thái Hanh nói như vậy ôn nhu." Phác Thái Anh cười nói.

Lạp Lệ Sa cùng Kim Thái Hanh cùng nhau liếc mắt một cái, mặt mang mỉm cười, Lạp Lệ Sa nói: "Ra vẻ hai người nhất kiến như cố".

"Đúng vậy." Kim Thái Hanh gật đầu.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh một đạo cách tịch đi bổ trang, Lạp Lệ Sa ở thời điểm tô son môi, theo gương nhìn đến Phác Thái Anh lấy này nọ ra, đến lúc đi ra, lại thấy nàng đem vật kia ném vào thùng rác.

Lạp Lệ Sa biết đó là cái gì, là danh thiếp Vương Như Quân, Phác Thái Anh làm hành động nhỏ tâm như vậy, cũng là một loại ý nghĩa ghen.

Ở cửa phòng hoá trang, nàng cùng nữ nhân đối diện gặp phải, người nọ lại dừng bước, kêu ra tên nàng: "Phác Thái Anh, hảo xảo, cô cũng ở nơi này".

Phác Thái Anh cũng không có kinh hỉ nhiều lắm, tươi cười rút đi, ngay cả đáy mắt cũng không có, lấy miệng lạnh lẽo nói: "Ân, hảo xảo".

Lạp Lệ Sa theo sau cùng đi ra, nhìn đến nữ nhân đứng ở đối diện Phác Thái Anh, nàng cùng Phác Thái Anh có vài phần tương tự, ngũ quan rõ ràng, mà thân thể của nàng không cao như Phác Thái Anh, ở người bình thường coi như là cao gầy, mặc váy ngắn màu vàng, mang theo điểm lỗ mãng ý tứ hàm xúc. Mà biểu tình của nàng lộ ra đùa cợt, cố ý phóng xuất ra địch ý.

Phác Thái Anh lách qua nàng đi về phía trước, nàng gọi lại Phác Thái Anh, nói: "Cô cùng đến với ai?".

"Này không phải chuyện tình cô cai quản".

"Vậy cô đoán ai mời tôi đến xem âm nhạc hội?".

"Tôi không có hứng thú biết." Phác Thái Anh ở thời điểm đối mặt nàng thanh âm đều lộ ra lãnh ý, nàng đối nữ nhân trước mặt cũng không có hảo cảm, thậm chí là chán ghét.

"Giang Lâu Dược, tên này cô hẳn là không xa lạ đi?".

Phác Thái Anh trầm mặc, thuyết minh nàng biết.

"Giang tiên sinh đang theo đuổi tôi, hơn nữa tính hướng tôi cầu hôn".

"Chúc mừng cô, Chu Đình Đình, chúc cô cùng Giang tiên sinh trăm năm hảo hợp." Phác Thái Anh tươi cười cũng có thể lạnh như băng giống nam cực.

Chu Đình Đình lại như là bị vũ nhục, ánh mắt giống thối độc dược kiếm, nàng căm tức nhìn Phác Thái Anh, nói: "Là cô không có mắt, đem một hảo nam nhân buông tha".

"Tôi cùng Giang tiên sinh hữu duyên vô phận, cô cùng hắn mới là tuyệt phối".

Chu Đình Đình nói: "Cô đừng nghĩ cái gì tốt đều tặng cho cô, cô làm cho ba thất vọng, hắn cũng sẽ không đối với cô tốt nữa đâu, cô cũng đừng trông cậy có nam nhân rất tốt chờ cô".

Phác Thái Anh dời bước chân đi phía trước.

Chu Đình Đình xoay người, lớn tiếng nói: "Hiện tại ai chẳng biết cô dọn ra bên ngoài cùng người khác ở chung, mặt mũi Phác gia đều vì cô mất hết".

Phác Thái Anh bóng dáng lướt qua, không có dừng lại, cước bộ gia tốc, như là hoảng sợ thoát đi.

Lúc này, ở hành lang một người nam nhân đi tới, cùng Phác Thái Anh gặp thoáng qua, hắn xoay người xem bóng dáng Phác Thái Anh rời đi, Chu Đình Đình phía trước giương nanh múa vuốt lập tức hóa thành chim nhỏ nép vào người, triền ở cánh tay hắn, nói: "Sao anh lại tới đây?".

"Em để anh chờ lâu lắm." Người nọ không kiên nhẫn nói.

"Thực xin lỗi thôi, nữ nhân muốn tốn chút thời gian xinh đẹp a......".

Nhìn một đôi này càng đi càng xa, Lạp Lệ Sa thế này mới chậm rãi tránh ra.

Ngồi vào vị trí, Phác Thái Anh cúi đầu hai tay nắm chặt, làm cho người ta cảm giác nàng đang dùng sức chịu đựng, Lạp Lệ Sa đến bên nàng, nàng lại lập tức đem cảm xúc che giấu, làm bộ bình thường đối với Lạp Lệ Sa nói chuyện.

Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Em có cái gì muốn nói với chị sao?".

Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh hiện tại cần một người nghe nàng nói hết, nàng nhìn ra nàng ấy trong thân thể áp lực phẫn nộ, Lạp Lệ Sa hy vọng nàng có thể phát tiết ra.

Phác Thái Anh nhìn về phía sân khấu, âm nhạc hội sắp bắt đầu, nàng lựa chọn không nói.

Lạp Lệ Sa nắm tay nàng, bắt buộc lôi kéo nàng rời đi.

Phác Thái Anh nói: "Tỷ, âm nhạc hội còn không có chấm dứt, chị hiện tại đi không phải đáng tiếc sao?".

Lạp Lệ Sa thấp giọng nói: "Âm nhạc hội tùy thời đều có thể xem, nhưng là chuyện của em quan trọng hơn".

Đến bên ngoài, Phác Thái Anh thủy chung yên lặng không nói, tùy ý Lạp Lệ Sa lôi kéo nàng đi ra hội trường, đi đến bên cạnh xe các nàng.

Lạp Lệ Sa nói: "Hiện tại, không có người khác, nếu em muốn nói, chị sẽ dụng tâm lắng nghe em nói".

"Không cần, em không nghĩ chị nghe vào." Phác Thái Anh nói.

"Tốt lắm, chị nghe xong lập tức liền quên".

Phác Thái Anh cười rộ lên, cảm thấy Lạp Lệ Sa là đang dối gạt nàng, giống như a di làm bộ lừa đứa nhỏ phá hư.

Nhưng là nàng cảm thấy trầm tĩnh lại, trong lòng cũng không có gánh nặng lớn như vậy, nàng nói: "Người vừa rồi ở trên đường gặp là muội muội em, chúng em có cùng ba. Nhưng là thân phận chúng em bất đồng. Nàng năm nay mới hai mươi tuổi".

Lạp Lệ Sa dùng sức cầm tay Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh hồi nắm nàng. Vô hình trung được Lạp Lệ Sa trấn an.

Phác Thái Anh tiếp tục nói: "Vị hôn phu của nàng chính là Giang tiên sinh kia, là người ba nhìn trúng, ba muốn cho em bắt lấy nam nhân kia, tốt nhất có thể cùng hắn tiến đến hôn nhân, nhưng là...... Tựa như chị biết, em không có đáp lại hắn, em nhân cơ hội ba đi ra ngoài rời nhà cùng chị ở một chỗ. Em đã cho rằng em đã rất dụng tâm, không có người biết, nhưng là hết thảy cũng không như em nghĩ".

"Em hiện tại tâm loạn như ma là vì cái gì? Vì nam nhân kia? Hắn nguyên bản nên thuộc về em".

"Không phải, Lạp Lệ Sa, em không phải ý tứ này." Phác Thái Anh kêu lên tên Lạp Lệ Sa, đã nói lên nàng hiện tại vạn phần khẩn trương.

"Kia nói cho chị biết, em là nghĩ như thế nào?".

"Em buồn thay nàng, nàng không biết chính mình phải gả nam nhân là cái bộ dáng gì, nàng thậm chí mới hai mươi tuổi, còn không có cơ hội làm ra lựa chọn liền lựa chọn lập gia đình, người nọ thậm chí không phải người nàng thích, là ba an bài".

"Mỗi người theo đuổi bất đồng, em theo đuổi mình, theo đuổi tình yêu, nàng cũng có theo đuổi của nàng, em không cần phải đáng thương nàng".

"Không phải em đáng thương nàng, là nàng đáng thương em." Phác Thái Anh cười khổ, nàng đối Lạp Lệ Sa nói, "Tỷ, về sau mặc kệ phát sinh sự tình gì, cũng không rời khỏi em".

Lạp Lệ Sa vuốt ve cổ của nàng, ôn nhu nói: "Đứa ngốc, chị như thế nào sẽ rời đi em đâu".

"Vậy là tốt rồi. Mặc kệ phát sinh sự tình gì, cũng không rời khỏi, em yêu chị, tỷ, em chưa bao giờ yêu một người, chị là người đầu tiên em yêu, em nghĩ về sau cũng sẽ không lại đi yêu người khác, em nghĩ ở bên cạnh chị, vẫn đợi không đi, vẫn như vậy đến khi em chết." Phác Thái Anh nói đến phát khóc, Lạp Lệ Sa không biết nàng vì sao cảm xúc đột nhiên hỏng mất, giờ phút này nàng chỉ có thể ôm Phác Thái Anh, làm cho nàng ở trên vai chính mình khóc, làm cho nước mắt của nàng lưu ở trên vai chính mình.

[Lichaeng - Cover] Đúng như của chị ôn nhuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ