Sau hai ngày ở đây vui vẻ thì cũng đến lúc Trân Ni phải trở về. Chị vẫn còn rất luyến tiếc nơi này, đúng hơn là vì Lệ Sa.
"Hay là Lệ Sa lên tỉnh chơi với tui nữa đi". Chị bắt lấy tay cô lay lay.
"Không được, tôi vừa mới trở về chưa bao lâu mà"
"Xía...". Vì con bé người làm kia chứ gì!
Chị còn bận liếc mắt đưa tình với cô thì ông bà bá hộ cũng đi ra đưa tiễn. Ông Lạp cũng không quá xa lạ với ánh mắt và vẻ mặt lúc chị nhìn con gái ông, thay vào đó là sự ngạc nhiên. Duy chỉ có ông phát hiện ra được điều này vì dù gì ông cũng từng chứng kiến tình cảm phi lý giữa hai nữ nhân với nhau. Lúc này đây, tâm trạng ông nảy sinh ra nhiều cảm xúc kì lạ.
"Trân Ni đi đường cẩn thận. Sẵn tiện cho ông gửi lời thăm sức khỏe tới quan lớn nha". Ông tươi cười nói. Đồng thời ông cũng đưa cho chị một giỏ trái cây để tỏ lòng với Kim phủ: "Ở đây có ít trái cây miệt vườn gửi cho Kim phủ"
"Cảm ơn ông". Chị nhận lấy rồi gật đầu với ông bà Lạp. Sau đó cũng luyến tiếc nhìn Lệ Sa một chút rồi mới rời đi.
Trong khi chị đi ra với đoàn tùy tùng, Lệ Sa có nhìn theo chị nhưng ánh mắt vô hồn, không ẩn chứa bất kì tư tình gì. Nhưng ông Lạp lại rất chú ý đến hai người, ông nhìn đăm chiêu nghĩ ngợi vài điều.
Sau khi Trân Ni đi được một lúc thì thằng Long mới thức dậy. Hắn vừa đi ra nhà lớn đã bắt gặp ông bà Lạp. Bà đánh nhẹ vào vai hắn bảo: "Ngủ gì mà trưa trời trưa trật. Sao mày không ra tiễn người ta, đây là cơ hội tốt để lấy lòng Kim phủ đó"
"Con lấy lòng con nhỏ đó làm gì. Nó chơi với con Lệ Sa là không ưa rồi". Hắn phản bác lại.
Ông Lạp đứng kế bên không nhịn được nên đã gằn giọng với hắn: "Chắc người ta cũng ưa mày. Vừa gặp đã kiếm chuyện, xém nữa đã đắc tội với Kim phủ. Tao coi mày còn chân để về không?"
"Vì vậy mà tía đánh con. Mặt con vẫn còn đau vì cái tát hôm qua đây này". Hắn nhăn mặt ra vẻ tội nghiệp.
"Tao không đánh gãy dò mày là may"
"Tía lúc nào cũng bênh người ngoài"
"Không nói nữa, theo tao ra đồn". Ông nói rồi bỏ đi trước. Ông chợt nhớ ra Trân Ni đã về, lại sợ con ông lại quay về con đường cũ nên đã muốn kéo cô theo cùng.
"Lệ Sa, từ nay mày theo tía ra đồn luôn đi. Sau này còn thay tía tiếp quản". Ông hướng về phía cô nói.
"Gì vậy tía, chưa gì hết tía đã muốn giao lại hết gia sản cho nó rồi. Còn con thì sao?". Thằng Long nghe vậy liền hét toáng lên.
"Hai đứa bây đều là con tao, tất nhiên tao không bỏ đứa nào. Chưa gì hết đã la hét". Ông chau mày nhìn hắn.
Bà hai đứng kế bên cũng nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, ý bảo nhịn.
Lệ Sa nãy giờ đứng đây nghe cuộc trò chuyện của hai người nhưng không nói tiếng nào. Đến khi ông nhắc đến tên mình cô mới lên tiếng trả lời: "Hôm nay con không đi đâu, con hơi mệt"
"Mệt cái gì, sáng sớm tao thấy mày còn cười tươi mà. Ra đó tía chỉ cho vài việc làm rồi nghỉ". Ông cố gắng thuyết phục Lệ Sa đi vì để cô ở nhà lại sợ đêm dài lắm mộng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanfictionTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.