Chương 63: Mạt lộ [bát] - Cầu hôn

120 17 0
                                    

Kim Trí Tú xuất ngoại kỳ thật cũng không có công tác phải làm nhiều nằm, chuyện tình công tác một hai ngày liền hoàn thành, còn lại một tuần nàng không tính về nước, mà là ở lại nơi đó, mang theo một cái rương hành lý, mua một quyển bản đồ, ngồi trên xe lửa, tính chạy đến chỗ này chỗ kia.

Nửa đời trước ngắn ngủn 30 năm thời gian, hơn phân nửa nhân sinh của nàng đều là xóc nảy vượt qua, cho nên nàng tổng dùng từ vô định để hình dung chính nàng.

Nàng cảm thấy chính mình là người nhiệt huyết sôi trào, thích cảm giác kích thích mới mẻ hơn cuộc xống cổ xưa ngày qua ngày. Nàng không muốn làm cá vàng trong bể kiếng, thoạt nhìn an nhàn tự tại nhưng thật ra luôn chỉ vòng quanh thủy tinh, tưởng thế giới rất lớn, chuyển một vòng vẫn là quay về chỗ cũ.

Nàng ngồi trong xe lửa màu lục, nhìn ngọn núi tuyết trắng phau bên ngoài, dựng cao mà kì vĩ, dưới núi là nhiều hồ nước thật to nho nhỏ giống như được khảm bảo thạch xanh hoá, mặt hồ sáng ngời như gương, ảnh ngược ngọn núi, xe lửa đi qua chân ngọn núi, ngẩng đầu có thể nhìn thấy tuyết trắng cùng trời xanh, nhưng ở chân núi lại ấm áp như xuân.

Một đôi tiểu tình lữ vừa tới nơi này du lịch kích động không thôi, bởi vì phong cảnh trước mắt mĩ làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo.

Kim Trí Tú tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đan ở trước ngực, ngắm phong cảnh biến hóa, tâm cũng như hồ nước không gợn sóng, phong cảnh xinh đẹp ánh vào mi mắt, nhưng nàng khuyết thiếu tâm tình thưởng thức phong cảnh.

Ngồi một ngày xe lửa, chạy đến một trấn nhỏ ở chân núi, giống chuyện đồng thoại xưa, nhà gỗ được lợp nóc bằng các loại sắc thái sặc sỡ, cây cối um tùm, từng nhà đều có các loại hoa tươi, hoa tường vi leo qua đầu tường, tạo thành một mảng nặng trịch, trên lan can có hoa hồng vụng trộm lộ ra, đứng ở cửa có thể nhìn thấy bên trong sân xinh đẹp, đứng ở trong đó giống như lầm vào cảnh trong mơ ở sứ xở Alice.

Kim Trí Tú đi ra nhà ga, tìm một nhà dân túc trụ, nơi đó có một vài lữ khách đến từ các nơi trên thế giới, cùng một chỗ ăn cơm, buổi tối cầm rượu ngồi trên cỏ uống rượu, ngày hôm sau, phát hiện lại thay đổi một nhóm người.

Đoàn người lữ hành đến từ nhiều địa phương khác nhau, đây là lần đầu tiên gặp mặt, các nàng vừa mới bắt đầu quen thuộc, dùng tiếng Anh làm tiếng nói chung, nhưng cũng đều tự phô trương tiếng mẹ đẻ chính mình.

Trong những người này, nàng gặp một nữ nhân đến từ Hongkong, hai người dần dần có đề tài.

Tại biển người kia, Kim Trí Tú nghe thấy được hơi thở quen thuộc, giống như là ở trong biển người gặp đồng loại.

Nàng cầm rượu, ngồi vào trước mặt Kim Trí Tú, ánh mắt bao hàm ý cười, cũng mang theo khát vọng có thâm ý khác, "Tiểu Cửu. Nhũ danh của tôi".

Kim Trí Tú tiếp nhận rượu của nàng, cùng nàng chạm cốc, Tiểu Cửu nói: "Cô đi du lịch tìm kiếm tình yêu sao?".

Kim Trí Tú nói: "Tình yêu không phải đi du lịch để tìm kiếm." Tiểu Cửu là người thích vui đùa, chỉ tìm kích thích, không phải tình yêu.

Tiểu Cửu ngẩng đầu lên hào sảng uống nửa bình rượu.

Kim Trí Tú cũng không thoái nhượng, uống rượu đối nàng như là cơm thường.

Tiểu Cửu vỗ tay, nói: "Hảo. Sảng khoái. Bất quá đừng uống rượu, ngủ mất tôi nói chuyện với ai đây".

"Tôi không dễ say như vậy." Kim Trí Tú tin tưởng năng lực chính mình.

"Cô thích nữ nhân hay là nam nhân?" Nàng hỏi.

"Đều thích".

"Thực biến thái nga." Tiểu Cửu liếm một chút khóe môi, nói: "Cô làm cho người ta cảm giác thực không xong, không có cảm giác an toàn." Nhưng ánh mắt của nàng lại nóng bỏng chui vào bộ ngực đầy đặn của Kim Trí Tú trong quần áo.
Kim Trí Tú nói: "Cũng không nhất thiết, cũng phải xem người kia có phải vô tâm hay không".

Tiểu Cửu lôi kéo Kim Trí Tú đi qua từng cái lều, Kim Trí Tú đi chân trần dẫm nát cỏ mềm mại, nàng đang hỏi tâm chính mình, vì cái gì không có kích động.

Lều trại có một cái giường đẹp mắt, Tiểu Cửu quỳ trên mặt đất, bắt đầu cởi quần áo, bộ ngực mềm mại của nàng hiện ra ở trước mặt Kim Trí Tú, da thịt con lai tuyết trắng gần như trong suốt.

Nàng nghiêng đầu, hôn lên cổ Kim Trí Tú, bắt đầu cởi bỏ nút áo của nàng.

"Cô trước kia cùng bao nhiêu người chơi đùa?".

"Rất nhiều." Thanh âm Kim Trí Tú không có phập phồng.

Tiểu Cửu càng thêm ra sức vuốt ve thân thể của nàng, thân thể Kim Trí Tú nhiệt tình nóng bỏng thật giống như là một ngọn núi lửa, nhưng giờ phút này nàng cũng là một tòa núi lửa chết.
Kim Trí Tú nhìn đến hình xăm sau cổ nàng, là tên hai người, nàng không tự giác vươn tay, đụng vào hình xăm của nàng, không nghĩ tới Tiểu Cửu lại giống bị điện giật, ôm hình xăm trên cổ, đối Kim Trí Tú nói: "Đừng đụng nơi đó".

Kim Trí Tú cười cười, nói: "Cô có người yêu?".

"Phải." Tiểu Cửu không có nói dối, đối Kim Trí Tú nói lời nói thật.

Hai người từ lều trại đi ra, trở lại vị trí ban đầu, rượu chỉ uống một nửa, vì thế tiếp tục uống cho xong.

"Cô đoán không có sai, tôi hiện tại có người yêu, hơn nữa quan hệ ổn định, hiện tại đang nằm trên giường ở nhà của tôi".

"Nhưng cô lại đi ra ngoài tìm hoan mua vui." Kim Trí Tú đối nàng nói.

"Cô chẳng lẽ không đúng là người đi ra ngoài tìm hoan mua vui sao?" Tiểu Cửu mỉm cười nhìn Kim Trí Tú, ý tứ là nói, hai người đều giống nhau, ai cũng không cần khiển trách ai.
"Tôi không có người yêu".

"Cô đừng nói đùa, tôi nhìn ra được, chúng ta là người một loài, thích khoái hoạt hơn bình thản. Cô dám nói sau này cô sẽ vì cảm tình buông tha cho tính cách của mình sao?".

Kim Trí Tú nói: "Tôi và cô không giống. Tôi rõ ràng tôi muốn cái gì".

"Vậy cô thử xem a." Tiểu Cửu nâng chén, đối nàng nói: "Quỷ hút máu chỉ cần hưởng qua tư vị khẩu huyết đầu tiên sẽ không có biện pháp từ bỏ".

"Tôi không phải." Kim Trí Tú đứng lên, cầm rượu đi về phòng.

Tiểu Cửu nói: "Cô hẳn là tìm một cái gương nhìn mặt chính cô".

Kim Trí Tú không có tìm gương xem mặt mình, nàng uống rượu xong liền ngủ, gửi một tin nhắn cho Kim Trân Ni.

'Em bài xích tôi tiến vào cuộc sống của em là vì tôi không cho em cảm giác an toàn? Em cho rằng tôi tùy thời sẽ hồng hạnh xuất tường?'.
Nửa đêm, Kim Trân Ni nhận được tin nhắn Kim Trí Tú, kết quả thấy tâm tình không thể ngủ, nhìn lời nói của Kim Trí Tú, nghĩ nàng ấy rốt cuộc là muốn nói cho nàng cái gì, muốn mượn câu này thuyết minh nàng rốt cuộc có thể tự mình hiểu được sao?

Kim Trân Ni gửi một chữ đi qua: Phải.

Chờ gửi xong, lại phát hiện tin nhắn gửi không đi, nhà mạng nhắc nhở nàng đăng kí dịch vụ quốc tế.

Kim Trân Ni âm thầm mắng Kim Trí Tú một câu, để điện thoại một bên, không thèm để ý tới.

Giữa trưa ngày hôm sau, Kim Trí Tú đã trở lại, nàng giống bão quá cảnh, thổi qua hành lang công ty, đến khi biến mất ở văn phòng chính nàng.

Người ngành quan hệ xã hội đo thời gian một chút, lần này nàng đi vào chỉ tốn 3 phút đồng hồ, chính yếu là nàng không có mang một đôi giày cao gót như mọi người hay thấy.

[Lichaeng - Cover] Đúng như của chị ôn nhuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ