Chương 23:"Hoa anh đào vẫn rơi và tôi đã nắm trượt nó"

1K 48 8
                                    

Dung nhan bản thân vẫn luôn tưởng niệm mấy ngày nay hiện ra trước mắt nhưng vẫn không khiến Nguyệt Thiền vui vẻ nổi một chút.

Giọng nói ấy đã bao giờ xa lạ đến vậy khi gọi nàng.

Ánh mắt ấy đã bao giờ lãnh đạm như vậy khi nhìn nàng.

" Tô lão sư, tay cô lạnh quá, em đã dặn phải giữ ấm cơ thể mà, cô không nghe lời gì cả"

" Tô lão sư, em yêu cô"

" Biết là không thể nhưng em vẫn muốn, mỗi khi có thể, cùng cô ngắm từng chùm pháo hoa nở rộ"

" Nguyệt Thiền, tôi nhớ em"

Như vậy ôn nhu, ấm áp, đã từng dành cho một mình nàng.

Chỉ là nàng đã tự tay cắt đứt.

Nguyệt Thiền nhanh chóng nhận ra mình đang thất thần, ánh mắt nàng lướt qua Nhược Vũ rồi quay lại bảng số, bấm số 8.

Nhưng....như vậy mới đúng.

Nguyệt Thiền gian nan nuốt nước bọt hai lần,tay siết chặt cốc cafe, trước tư thế vững vàng mà người trưởng thành nên có, cô nhẹ giọng hỏi, " Em đã khỏi ốm rồi à ?"

Nhược Vũ nhìn nàng bình tĩnh như vậy, tâm không nhịn được đau nhói, hít sâu để kiềm chế khao khát được vươn tay ôm chặt nàng vào lòng, cố giữ cho giọng mình lãnh đạm như bình thường, "Vâng, giờ em ổn rồi ạ"

Không khí lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Khoảng cách giữa hai người chỉ là một gang tay nhưng lại như có cả một bức tường ngăn cách, vĩnh viễn không có cách nào chạm tới đối phương.

"Nếu vận tốc của hoa anh đào ko phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm thì có lẽ chỉ cần 1 bước để đến với em chứ không phải là một đời người."

Thang máy mở ra.

Hành lang còn khá vắng vẻ, cả hai người vẫn giữ thói quen đến sớm như vậy, nhưng bây giờ lại có chút không thích hợp.

" Vậy cô đi trước", bước ra khỏi thang máy, vì phòng giáo viên và phòng học ở hai hướng ngược nhau nên cả hai sẽ tách ra ở đây.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp xa dần, trái tim Nhược Vũ cũng dần trống rỗng, nếu đã không thể níu kéo vậy thì buông tay đi. Cô lẳng lặng xoay lưng, từng bước tiến về hướng ngược lại, trên hàng lang không người, càng khiến bóng lưng thêm phần tịch mịch.

" Hoa anh đào vẫn rơi

và tôi đã nắm trượt nó"

                             --~--

Cứ như vậy mỗi ngày trôi qua, bình bình đạm đạm. Hai người tựa như quay lại thời điểm mới gặp nhau, trở lại làm hai đường thẳng song song, như chưa từng có giao điểm.

Nhược Vũ vẫn như vậy, mỗi ngày đến trường đều ngủ, thậm chí cả trong tiết của Tô lão sư mà cô yêu quý nhất. Cả hai đều rất ăn ý, không ai lên sân thượng giờ nghỉ trưa nữa, thậm chí cả khi biết người kia sẽ không lên, bởi nơi đấy chất chứa quá nhiều kỉ niệm, chứa quá nhiều tình cảm, lên đấy sẽ không tự chủ nhớ về đối phương.

[BHTT] (Hoàn) Lão sư, ta chờ ngươi yêu ta.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ