Tiêu Chiến bị đánh thức bởi một bản nhạc chuông sôi động của điện thoại di động.
Đầu óc quay cuồng vì nôn nao, anh cố gắng mở mí mắt và nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đầu mình một lúc, trước khi nhớ ra rằng đây chính là phòng mình.
Anh phản ứng bằng nhận thức muộn màng. Sau khi kết thúc bữa tiệc đêm qua, anh có vẻ như bị choáng và phải gọi tài xế để đưa về.
Tiếng chuông điện thoại vẫn văng vẳng bên tai, Tiêu Chiến vò đầu bứt tóc buồn ngủ, mò mẫm ấn nút trả lời.
"Anh Chiến, đây là trường hợp khẩn cấp! Chuyện lớn! Chuyện lớn rồi!" Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên từ đầu dây bên kia.
Đầu Tiêu Chiến càng đau thêm vì tiếng hú của Tiêu Minh, xoa xoa thái dương ngồi dậy, khàn cả giọng hỏi: "Có gì mà gấp gáp như vậy?"
Từ khi anh tiếp quản công ty quan hệ công chúng này, công việc kinh doanh phát triển tương đối ổn định, hiệu quả hoạt động cũng tăng vọt, chất lượng xử lý các vấn đề quan hệ công chúng được khách hàng đón nhận khá tốt, nhưng chưa bao giờ có vấn đề nào cần phải được xử lý khẩn cấp cả.
Ngay cả khi gặp một tình huống khó khăn hơn, anh tin tưởng về cơ bản các nhân viên của anh đều có thể bao quát được tình hình. Bởi vì nghề nghiệp của Tiêu Chiến rất đặc biệt, không tiện ra mặt. Anh chỉ giao tiếp qua điện thoại là chủ yếu. Vì vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một cấp dưới tìm kiếm anh gấp gáp như vậy.
Tuy nhiên, anh chưa có ý đứng dậy. Do ảnh hưởng của ngày hôm qua, tâm trạng của anh vẫn còn tương đối vui vẻ, vì vậy anh kiên nhẫn chờ cậu em trai báo cáo tình hình cụ thể cho mình.
Cậu em trai vốn dĩ muốn nói rất nhiều, nhưng khi nghe thấy giọng nói khàn khàn dị thường của Tiêu Chiến, do dự một lúc rồi hỏi: "Anh Chiến, giọng nói vàng của anh có vấn đề gì vậy..."
Tiêu Chiến lúng túng ho khan một tiếng: "Em đang nói cái gì vậy? Không biết lớn nhỏ!" Đề phòng đứa nhỏ không biết điều, liền nhanh chóng chuyển chủ đề, "Vội vàng cái gì?"
Người em trai vội vàng nói: "Đó là một đơn đặt hàng rất lớn. Rất gấp. Anh Quang nói rằng tốt hơn hết anh nên trực tiếp đến công ty ngay lập tức."
A Quang là em trai anh, còn có A Diên nữa, là bạn chơi rất thân của anh từ hồi còn đi học. Cả ba đã làm việc với nhau từ khi ra trường. Có thể nói họ vừa là bạn tâm giao, vừa là đồng nghiệp của nhau. Khi Tiêu Chiến không ở công ty, công việc đều do hai người phụ trách.
Sáng nay bị em trai gọi nhiều như thế này, xem ra quả thực phải là gấp như lửa đốt.
Vì vậy, Tiêu Chiến dặn dò em trai mình vài câu, nhanh chóng đứng dậy, bỏ qua cơ thể đang ê ẩm, mở Wechat yêu cầu người đại diện đang nghỉ phép trong khi mặc quần áo.
Cũng may, tuy là ngôi sao nhưng anh không kén chọn, lại chỉ là ca sĩ nên lịch trình không dày đặc, chưa kể người đại diện biết tình hình công ty của anh, nên luôn phối hợp kể cả trường hợp sau này anh có rời đi.
Nói Tiêu Chiến là một ngôi sao, vẫn có một chút sai lầm.
Một người làm quan hệ công chúng như thế này đương nhiên sẽ tiếp xúc với làng giải trí quanh năm. Từ người đứng đầu ngành cho đến các hãng phim, Tiêu Chiến đã tiếp xúc với vô số các công ty môi giới, cơ hội để hợp tác cũng có rất nhiều. Vẻ ngoài quá bắt mắt của anh đã được người quản lý thông minh và sáng suốt để mắt tới.
BẠN ĐANG ĐỌC
PR VÀNG (BJYX - Hoàn)
FanfictionNgười thừa kế tập đoàn Bo và Ông chủ công ty quan hệ công chúng Tán. Hợp đồng hôn nhân/ tình yêu đến sau khi kết hôn/ mọi thứ rắc rối kéo đến sau khi xảy ra tình một đêm. Tác giả: 初 久 Tên fic: 金牌公关完结 Tình trạng bản gốc: 20 chương + 1 phiên ngoại. T...