Bệnh nan y

1.4K 137 3
                                    

[ Sau khi tôi bị bệnh nan y, cả thế giới lại bắt đầu yêu tôi]

1.Bệnh nan y.

Lưu Vũ từ trong bệnh viện đi ra, gió lạnh gào thét khiến Lưu Vũ không mở mắt nổi.

Cậu mở bản báo cáo kiểm tra trên tay.

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Cậu nhìn lên bầu trời đầy nắng.

Làm cậu nhớ đến người bạn trai vừa mới chia tay.

Làm cậu nhớ đến người anh trai đã lâu không gặp.

Nhắc cậu nhớ về người yêu không tên khi cậu còn trẻ.

Làm cậu nhớ về ngày tháng cấp ba đầy phản bội và những tình bạn đầy giả dối.

Trong hơn hai mươi năm qua, Lưu Vũ cậu đã làm những gì…

Bây giờ, ngay cả khi cậu lặng lẽ ra đi nhưng thế, vậy những người đó có cảm thấy buồn dù một chút không?

Đột nhiên có ai đó vỗ vai cậu.

Lưu Vũ quay người, khuôn mặt ôn hòa bao nhiêu năm không gặp, bây giờ lại xuất hiện trước mắt, Lưu Vũ cảm thấy sóng mũi có chút chua xót…

"Thầy…"

"Lưu Vũ? Sao em lại đến bệnh viện? Có phải là cảm thấy không khỏe không?

Người trước mặt này là giáo viên dạy nhảy cũ của Lưu Vũ, Bá Viễn. Sau khi cậu bị đuổi ra khỏi nhóm nhảy múa, hai người cũng dần dần mất liên lạc.

"Anh Viễn, đã lâu không gặp." Lưu Vũ lễ phép gật đầu, trong tiềm thức né tránh câu hỏi vừa rồi.

Ngay cả khi cậu không còn gì, cậu cũng sẽ không thể hiển sự yếu đuối của mình trước mặt người khác.

Bá Viễn không tiếp tục hỏi nữa, nhìn thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của Lưu Vũ liền hiểu Lưu Vũ không muốn nói ra, anh cũng không tiện hỏi thêm.

"Sau khi em rời đi, nhóm nhảy múa của chúng ta liền coi như mất đi trụ cột." Bá Viễn cười khổ.

"Nếu lúc đó không có chuyện đó, có lẽ bây giờ…"

"Ngay cả thầy cũng cho rằng em là người như vậy?" Đôi mắt mềm mại của Lưu Vũ có chút đông cứng lại, tựa hồ có chút sắc bén.

Bá Viễn không trả lời cậu, bởi vì tất cả các bằng chứng đã đặt trước mặt anh ta và những gì đã xảy ra lúc đó. Tuy rằng mối quan hệ của anh ta với Lưu Vũ lúc đó không phải là cạn...

Lưu Vũ nhìn Bá Viễn im lặng, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi.

Cậu đã hết hy vọng từ lâu

Cậu quay đi, gió mạnh thổi tung góc quần áo của cậu, có chút thê lương cũng mang một chút ý từ biệt.

"Lưu Vũ!" Bá Viễn đột nhiên ngăn cản.
Cậu không quay đầu, chỉ dừng lại.

"Bất kể chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, hiện tại anh hy vọng em sẽ trân trọng cuộc sống này."

Lưu Vũ nghe xong liền rời đi.

[AllxLiuyu] [Edit] Sau khi tôi bị bệnh nan y, cả thế giới lại bắt đầu yêu tôi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ