Chap 1

293 1 0
                                    

Không thể động.

Không thể nói chuyện, không thể trở mình, không thể mở mắt ra, không thể gập dù chỉ một đầu ngón tay, thậm chí ngay cả tần suất hô hấp cũng phải không nhanh không chậm, không thể có một chút biến đổi nào. Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Ly Úy sau khi cậu tỉnh lại từ thế giới hôn mê hắc ám.

Việc này chẳng hề dễ dàng, nếu không phải đã từng được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lại thêm ý chí sắt đá, sẽ không một ai có thể vững vàng khống chế được tứ chi trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, khi mà thần trí quay trở về với não bộ.

Bên ngoài vẫn bảo trì dáng vẻ hôn mê, đại não ưu tú lại đã cấp tốc vận hành.

Nhắm nghiền mắt, lẳng lặng cảm nhận, địa ngục huấn luyện lúc trước đã từng khiến Ly Úy phải ăn đủ mọi thống khổ cuối cùng cũng phát huy tác dụng, trong đầu âm thầm hình thành tình huống trước mắt lúc này.

Cậu đang nằm trên giường của bệnh viện, xộc vào khoang mũi chính là mùi thuốc khử trùng. Điều kiện phòng bệnh rất tốt, yên tĩnh, hơn nữa còn có điều hòa, bởi vậy trên người cậu đang đắp một tấm chăn mỏng. Thân thể rất đau, đặc biệt là phần bụng, ở đó đã trúng một phát súng, viên đạn hẳn là đã được lấy ra rồi phải không?

Tiểu não cũng rất đau, đó là hậu quả do lúc ngã xuống đã cố tình đem đầu đập lên mặt đất một chút. Chẳng còn cách nào khác, không dùng một chút khổ nhục kế, đừng mơ tưởng lừa được tên Chu Dương anh minh đến khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi kia.

Cửa đột nhiên bị mở ra, trong tiếng bước chân của hơn một người, giọng nam trầm thấp vang lên: "Khi nào thì tỉnh lại? Cho tôi một mốc thời gian."

Trong giọng nói hoa lệ mang theo sự tà mị nguy hiểm, người nào từng nghe qua âm giọng này cũng đều phải khắc sâu ấn tượng.

"Chu tiên sinh, tôi đã giải thích rất nhiều lần rồi." Cùng tiến vào cửa hình như là một bác sĩ, có chút sốt ruột đáp lời: "Tôi không thể bảo đảm. Cuộc giải phẫu của bệnh nhân rất thành công, miệng vết thương khép lại cũng rất tốt, nhưng..."

"Nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ Thẩm, tôi không phải là người có tính nhẫn nại."

Sau khi giọng nói không vui kết thúc là một hồi yên lặng khiến người ta cảm thấy bất an, nhiệt độ trong phòng bệnh chợt giảm xuống.

Ực, bác sĩ Thẩm căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, nỗ lực nhẹ giọng giải thích nhằm xoa dịu bầu không khí: "Chu tiên sinh, không phải tôi trốn tránh trách nhiệm, bệnh nhân hôn mê bất tỉnh có lẽ liên quan tới việc gáy của cậu ấy bị va đụng nghiêm trọng, chúng tôi đang gấp rút kiểm tra não bộ cho cậu ấy..."

"Mặc kệ cái gì kiểm tra, tôi chỉ cần cậu ta tỉnh lại." Cứng rắn cắt ngang lời của bác sĩ, Chu Dương chuyển dời ánh mắt sang gương mặt Ly Úy đang chìm sâu trong giấc ngủ say.

Cho dù đã nhắm mắt, nhưng phải đối diện với đường nhìn của Chu Dương cũng chẳng hề dễ dàng. Ánh mắt sắc lẻm như lưỡi kiếm, so với chim ưng còn bén nhọn hơn, tựa hồ có thể xuyên qua máu thịt, dễ dàng cấu xé dây thần kinh, thâm nhập vào tận cốt tủy của người ta. Ly Úy nỗ lực duy trì trạng thái thả lỏng, cậu hiểu được sâu sắc sự lợi hại của người đàn ông này, cho dù chỉ khẽ xoay chuyển con ngươi bên dưới mi mắt một chút, cũng sẽ bị hắn phát hiện ra dị thường ngay lập tức.

Không thể động Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ