Thời gian trở thành một khái niệm không có quy tắc.
Trôi qua, như đang ở hiện tại. Mà hiện tại, lại cứ như quấn nhiễu lấy quá khứ.
Trần Minh bắt đầu nỗ lực thay đổi bản thân. Loại thay đổi này thực sự là một chuyện rất buồn cười, tất cả mọi người đều biết hắn không phải người kia, nhưng hắn lại phải nỗ lực đem mình biến thành người ấy.
Càng buồn cười hơn chính là, mọi người đều hiểu rất rõ ràng, bất luận hắn có nỗ lực thế nào đi chăng nữa, cũng không thể trở thành người ấy.
Trần Minh dường như hoàn toàn không còn lo ngại tới những thứ khác, mục tiêu trong cuộc đời cậu chỉ còn lại duy nhất một điều – trở thành Ly Úy.
Cậu lấy một lượng lớn băng ghi hình từ phòng Vi Vi, cậu nghiền ngẫm cách ăn mặc của Ly Úy, lời nói và hành động của Ly Úy, sở thích của Ly Úy.
Cậu bắt chước giọng điệu của Ly Úy, còn cả từng động tác nhỏ nhất của Ly Úy.
Cậu chẳng hề ngượng ngùng, như thể một phần bản chất vốn thuộc về cậu đã bị thứ gì đó sắc nhọn hung hăng gọt đi mất một tầng, và cậu đang nỗ lực để tu bổ lại một lớp sơn có màu sắc khác cho chỗ đã bị gọt đi ấy.
Cậu đang mặc quần áo của Ly Úy để đi ra ngoài, vừa hay chạm mặt Đầu Trọc.
"Đầu Trọc!" Cậu chào một tiếng vang dội, dùng ngữ khí của Ly Úy mà cậu đã học được từ băng ghi hình.
Tướng mạo và quần áo của cậu, thật như một Ly Úy sống động.
Đầu Trọc ngây ngẩn cả người, hắn đứng đó nhìn chằm chằm Trần Minh.
"Dạo này cứ đi đâu vậy? Các anh em khác đâu cả rồi?" Trần Minh tiếp tục vui vẻ bắt chuyện.
Đầu Trọc rốt cuộc cũng có phản ứng, khuôn mặt hắn từng vui sướng hào sảng mang theo ý nịnh nọt cam tâm tình nguyện, lúc này đã biến thành một dáng vẻ khác, đường nét dữ tợn trên mặt dường như vặn xoắn vào nhau.
Trần Minh nhìn thấy ánh mắt cực độ xem thường của hắn, sự rẻ rúng thật sâu cùng nét phẫn nộ khi thần thánh bị khinh nhờn.
"Phi!" Đầu Trọc hung hăng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn chỉ hận không thể nghiền thành bột phấn: "Mẹ kiếp đồ hàng giả..." Bàn tay cứng như sắt nắm lại thật chặt, hắn bước xoèn xoẹt về phía Trần Minh, như muốn nhào lên hung hăng cắn nát khuôn mặt giả mạo kia, nhưng bỗng nhiên hắn bị ánh mắt sắc bén từ sau lưng Trần Minh đâm tới cảnh cáo, sự cảnh cáo uy hiếp này khá cường liệt, bởi vậy bức hắn không thể không dừng lại trước mặt Trần Minh.
"Cách xa cậu ấy ra một chút." Người sau lưng Trần Minh lên tiếng."Khốn nạn..." Đầu Trọc căm phẫm bất bình, ngó lom lom Trần Minh.
"Tôi muốn cậu," Giọng nói trầm thấp sau lưng Trần Minh thả chậm tốc độ, mang theo cảm giác nguy hiểm khiến người ta phải ngạt thở: "Cách xa cậu ấy ra một chút."
"Mụ nội nó..." Lại nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, dường như chỉ liếc nhìn Trần Minh thêm một cái nữa cũng khiến Đầu Trọc không thể chịu được, hắn mang theo đầy người lửa giận không thể phát tiết mà quay đầu bỏ đi.
"Ê ê, có rảnh thì gọi các anh em tới đây, lão đại mời các cậu đi uống rượu!" Trần Minh như thể còn chưa nhận ra, lớn tiếng gọi với theo sau lưng hắn. Thấy bóng dáng Đầu Trọc biến mất rồi, cậu mới quay đầu lại, cười cười nhìn Chu Dương đằng sau lưng mình: "Tại sao huynh đệ của tôi nhìn thấy anh lại cứ như trông thấy quỷ vậy nhỉ?"
Chu Dương lặng lẽ nhìn cậu.
Trần Minh xoay người đi: "Hôm nay lão tử muốn đi uống rượu. Anh có đi không?" Cậu liếc Chu Dương, lầm bầm nói: "Anh không đi, lão tử tự đi."
Một bàn tay chen vào dưới nách, ngăn cậu lại.
Trần Minh quay mặt về, cong môi cười như một chú mèo: "Hay anh muốn tôi bồi anh? Trên giường? Hay là thư phòng? Phòng khách cũng không vấn đề, không khí rất tốt." Cậu thậm chí còn ném cho hắn một cái liếc mắt đưa tình học được từ chỗ Mai Hoa.
Có nộ khí mơ hồ ngưng tụ lại trong mắt Chu Dương. Chu Dường trợn trừng nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như đâm thẳng vào cậu, nhưng Trần Minh vẫn cười hì hì nhàm chán, dáng điệu ngông nghênh, như thể càn rỡ cố tình chọc giận Chu Dương.
Cuối cùng Chu Dương không phát giận.
"Nụ cười của em, so với khóc còn khó coi hơn." Chu Dương nói.
Trần Minh vẫn chỉ cười.