Lưu Diệu Văn có chút hối hận vì hành vi kích động ngày hôm qua, bởi trên cả quãng đường từ Bắc Kinh về Trùng Khánh Tống Á Hiên không hề nói một câu nào với hắn, bất luận hắn tìm chủ đề nói chuyện nhưng Tống Á Hiên như thể không nghe thấy vậy.
Có vài lần hắn muốn đưa tay ra kéo Tống Á Hiên lại nhưng lại bị cậu né tránh, Lưu Diệu Văn thật sự hoảng sợ, giậm chân đầy căng thẳng. Tới khi về đến Trùng Khánh Tống Á Hiên cuối cùng cũng nói được một câu.
"Tôi muốn về nhà."
"Anh còn chưa ăn gì mà, chúng ta cùng đi ăn đi, ăn xong em đưa anh về nhà."
"Tôi muốn về nhà."
Lưu Diệu Văn nhìn dáng vẻ cố ý xa cách với mình của Tống Á Hiên trong lòng căng thẳng trái tim đau nhói, hắn sợ từ nay về sau Tống Á Hiên sẽ coi hắn như người vô hình, không có cũng chẳng sao.
Biểu cảm buồn bã chán nản của Lưu Diệu Văn đều lọt vào ánh mắt của Tống Á Hiên, chỉ là cậu vẫn không biết phải đối mặt với Lưu Diệu Văn như thế nào mà thôi. Cậu cảm thấy bản thân cậu cần một khoảng thời gian rất dài để tiêu hóa chuyện gần đây.
"Tống Á Hiên, chuyện do Lưu Diệu Văn em làm, em không hối hận, em thích anh, không có gì phải giấu giếm cả, em chỉ muốn dốc hết sức để đối xử tốt với anh, dù cho anh có đón nhận hay không em đều sẽ đối xử tốt với anh. Anh cũng đừng trốn tránh em nữa, vô dụng thôi. Em sẽ không ép anh làm việc mà anh không muốn làm, nhưng em cũng sẽ không thể dừng lại chuyện mà em muốn làm."
Lưu Diệu Văn kiên định nói ra lời mà mình muốn nói, không có một chút do dự và chần chừ nào.
Tống Á Hiên nhìn hàng lông mày của Lưu Diệu Văn hơi cau lại, đôi mắt sáng như dải ngân hà, nghe hắn nói thích mình trái tim cũng rung động theo. Cậu không thể hình dung được tình cảm hiện tại của mình, giống như đang ngồi bên ngọn lửa giữa mùa đông vậy, rõ ràng rất ấm áp nhưng lại không dám đến gần, sợ ngọn lửa ấy sẽ khiến mình bị bỏng, nhưng lại không nhịn được mong muốn được sưởi ấm nhiều hơn chút nữa.
"Tôi...tôi muốn suy nghĩ thêm, cậu cũng vậy. Tôi muốn về nhà trước đã."
"Được, em đưa anh về nhà."
Sau khi về đến nhà, mẹ Tống hỏi cậu đến Bắc Kinh chơi thấy thế nào, cậu không có tâm trạng nên chỉ trả lời qua loa vài câu rồi đi về phòng.
Cậu ngồi ở mép giường ngây người, cậu không thể không thừa nhận rằng Lưu Diệu Văn rất tốt, tốt hơn tất cả những người mà cậu biết. Lưu Diệu Văn sẽ quan tâm cậu, để ý cậu, bao dung cậu, che chở cậu. Nhưng......Tống Á Hiên luôn không tự chủ mà nghĩ đến những người những việc đã xảy ra hồi cấp hai. Chắc chắn Lưu Diệu Văn cũng không thể nghĩ đến rằng hắn không phải là người con trai đầu tiên tỏ tình với Tống Á Hiên.
Lưu Diệu Văn về đến nhà ăn không ngon ngủ không yên, cả đại não hắn đều là hình ảnh muốn chạy trốn của Tống Á Hiên, hắn thật sự không còn cách nào khác nên đã gọi điện thoại cho Đinh Trình Hâm, muốn Đinh Trình Hâm đưa chủ ý cho hắn.
"Douma, chú nói gì cơ? Chú hôn nó rồi?! Chú điên rồi hả?" – Đinh Trình Hâm hét lên ở đầu dây bên kia khiến Lưu Diệu Văn càng thêm phiền não.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic | Transfic] [Văn Hiên | Kỳ Hiên] - Lưu giữ gió núi gửi đến người
Fiksi PenggemarAuthor: 顾木子 CP: Văn Hiên Thể loại: Xem thì biết, ai đọc rồi đừng spoil Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không re-up lại bản dịch hoặc tự ý chỉnh sửa bản dịch của mình dưới mọi hình thức. Chúc các bạn đọc fic vui vẻ~ Chú ý: Đây là f...