Tống Á Hiên bị tiếng gõ cửa của Lưu Diệu Văn đánh thức, thật ra cậu không ngủ được, chỉ là đang nhớ đến rất nhiều chuyện cũ trước đây. Gần đây cậu luôn không kìm được mà nhớ lại từng chuyện từng chuyện trong 15 năm qua, có lúc cậu nghĩ, nếu như ngủ một giấc tỉnh lại chỉ còn nhớ được những chuyện hạnh phúc, những thời gian ngọt ngào thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không còn đau khổ vô cớ nữa.
"Á Hiên, điện thoại reo này, là dì gọi đến."
Tống Á Hiên nhận điện thoại, lấy lại giọng, khiến cho bản thân có tinh thần hơn một chút.
"Alo, mẹ ạ."
"Á Á, sao lâu vậy mới nghe máy, đang làm việc à? Mẹ có làm phiền con không?"
"Không có, con vừa họp xong...bây giờ đang nghỉ ngơi, sao vậy ạ?"
"Không sao, có chút nhớ con thôi, Á Á, đợi khi nào con hết bận rồi về thăm nhà nha."
"Bố con......gần đây có khỏe không?"
Năm đó sau khi Tống Minh Viễn hồi phục liền quay lại đơn vị tiếp tục làm vệc, chuyện đó giống như chưa từng xảy ra, không một ai nhắc lại nữa. Sau khi Tống Á Hiên ra nước ngoài, Tống Minh Viễn tưởng rằng cậu đã đoạn tuyệt với Lưu Diệu Văn vậy nên thái độ đối với Tống Á Hiên cũng bắt đầu dịu lại.
Lần đau nhồi máu cơ tim đó để lại hậu di chứng cho Tống Minh Viễn, ông thường xuyên đánh trống ngực, đau tim, lãnh đạo cũng biết là vì bị ảnh hưởng bởi lần nhập viện đó nên đã chấp thuận cho ông xuống tuyến hai, trước khi Tống Á Hiên về một năm Tống Minh Viễn đã chính thức nghỉ hưu rồi. Vốn nghĩ con trai sắp về thì sắp có thể hưởng phúc, nhưng không ngờ rằng Tống Á Hiên vẫn đi đến Bắc Kinh, lại quay lại ở bên Lưu Diệu Văn. Tống Minh Viễn vô cùng tức giận, hận cậu không có ý trí, thái độ đối với cậu cũng tệ hơn.
"Bệnh cũ rồi, vẫn luôn đau ngực, tim không khỏe, bác sĩ nói bố con chủ yếu là do phiền não tích tụ, bên cạnh không thể không có người, con yên tâm, có mẹ chăm sóc rồi. Thật ra bố con cũng nhớ con, chỉ là ngại không nói ra thôi."
"Con biết rồi, mẹ, một thời gian nữa con về, con cũng rất nhớ bố mẹ."
"Được. Á Á, con mau làm việc đi, mẹ không làm phiền con nữa.
"Vâng, con chào mẹ."
"Á Hiên, đợi em bận nốt khoảng thời gian này rồi em đi về cùng anh nha." – Lưu Diệu Văn ngồi xuống bên giường cầm lấy tay Tống Á Hiên.
"Bố mẹ anh vẫn chưa thể chấp nhận chuyện chúng ta ở bên nhau."
"Em sẽ cố gắng, Á Hiên, em sẽ cố gắng để họ chấp nhận."
Á Hiên rụt tay lại: "Hơn nữa, bây giờ trạng thái tinh thần của anh không tốt, cũng không muốn về khiến họ lo lắng."
"Được, thời gian này em sẽ rất bận, mảnh đất mà công ty đấu thầu hai ngày nữa mở cuộc đấu thầu rồi, mấy ngày này em đều phải ở lại công ty tăng ca nên không thể về ăn cơm cùng anh nữa, anh ở nhà ngoan ngoãn ăn cơm, được không?"
"Ừm, em đi làm đi, không cần quan tâm đến anh."
Lưu Diệu Văn sờ lên giương mặt Tống Á Hiên, hôn lên mắt cậu: "Yêu anh, Nha Nha."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic | Transfic] [Văn Hiên | Kỳ Hiên] - Lưu giữ gió núi gửi đến người
FanfictionAuthor: 顾木子 CP: Văn Hiên Thể loại: Xem thì biết, ai đọc rồi đừng spoil Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không re-up lại bản dịch hoặc tự ý chỉnh sửa bản dịch của mình dưới mọi hình thức. Chúc các bạn đọc fic vui vẻ~ Chú ý: Đây là f...