Chương 6: Chạy trốn

1.6K 152 2
                                    

Trước khi có kết quả chính thức, Tiêu Chiến không định nói với Vương Nhất Bác. May mà Vương Nhất Bác có rất ít thời gian ở nhà, anh không sợ mình sẽ bị phát hiện, tránh được rất nhiều rắc rối không đáng có.

Chỉ là Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ Vương Nhất Bác sẽ về sớm, có lẽ là cha Tiêu đã nói chuyện với cậu. Hành vi đột nhập vào phòng ngủ của mình mà chưa có sự đồng ý khiến Tiêu Chiến hơi tức giận, giống như anh bị ép phải mở ra cánh cửa bí mật ở đâu đó, để những bụi bặm lộ ra trước mặt Vương Nhất Bác, khiến anh mất cảnh giác và sợ hãi.

"Tiêu Chiến, đây là cái gì?"

Vương Nhất Bác nâng tập tài liệu trong tay lên, dựa nửa người vào bàn làm việc, như thể cậu mới chính là chủ nhân của căn phòng này.

Sự chất vấn từ khuôn mặt căng chặt của Vương Nhất Bác và cảm giác khủng hoảng vì thế giới riêng tư bị xâm chiến khiến Tiêu Chiến càng thêm khó chịu, "Sao em vào phòng anh khi chưa được phép?"

Vương Nhất Bác hờ hững nhún vai, "Chẳng qua là thấy cửa mở, liền đi vào."

Nguyên nhân rõ ràng chính là tính tình luôn liều lĩnh của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không muốn tranh cãi với cậu, bước tới lấy tài liệu, gấp lại rồi cất vào ngăn kéo.

"Sao anh không giải thích?" Ngay khi khoảng cách giữa hai người rút lại, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi một câu như sấm bên tai, khiến mọi suy nghĩ trong đầu Tiêu Chiến bị gián đoạn.

"Giải thích cái gì?"

"Vậy, lần này là cái gì? Đi nước nào? Bao nhiêu năm?"

Vương Nhất Bác dường như không chịu nổi vẻ hờ hững của Tiêu Chiến, gằn giọng hỏi từng chữ một. Cậu đứng thẳng, quay người về phía Tiêu Chiến, thân người cao hơn 1,8m ép anh trai, người cao hơn cậu vài cm vào góc bàn làm việc.

Tiêu Chiến cau mày. Anh không thích không gian nhỏ hẹp cùng bầu không khí ngột ngạt này, "Anh còn chưa quyết định."

Vương Nhất Bác nghe xong, dường như cũng cảm thấy nực cười, khẽ khịt mũi, "Đừng bao giờ quyết định. Chỉ cần là việc anh muốn làm thì anh sẽ chỉ nghĩ đến bản thân. Anh đã từng nghĩ đến người khác bao giờ chưa?"

"Nhất Bác, anh biết lần này không nói với em trước, đó là lỗi của anh, anh..."

Tiêu Chiến còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã lạnh lùng ngắt lời, "Vậy anh mau quyết định đi. Không phải anh giỏi nhất là chạy trốn sao?"

Tiêu Chiến sửng sốt đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác lướt qua mình, mang theo nhiệt độ chung quanh, đóng sầm cửa lại.

"Rầm..."

Tiêu Chiến phải thừa nhận rằng Vương Nhất Bác rất biết cách khiến anh cảm thấy tồi tệ. Anh đang muốn gì? Anh sẽ làm gì? Những lời nói đó thực sự đánh vào trái tim Tiêu Chiến, khiến anh quay cuồng và sợ hãi.

Sau đó Vương Nhất Bác không trở về nhà nữa, Tiêu Chiến dường như thấy Cẩn Mai nói rằng cậu đã đi làm việc ở một hơi khác.

***

Tiêu Chiến không ngờ lại vượt qua kỳ xét duyệt của bệnh viện một cách suôn sẻ. Trước ngày rời đi, anh nhốt mình trong phòng hơn mười tiếng. Tiêu Chiến tiếp tục vẽ tranh. Đây là sở thích duy nhất của anh kể từ khi học tiểu học. Anh đã vẽ vẻ đẹp của núi và sông, cũng vẽ ẩn danh vì sự an toàn của trẻ em mắc chứng tự kỉ. Tuy nhiên, khung cảnh xuất hiện nhiều nhất trong các bức tranh của anh là một hình bóng mờ ảo với khuôn mặt không rõ ràng.

THIÊN ĐƯỜNG ĐÃ MẤT(BJYX - Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ