Chap 8 - Cháu gái

197 11 6
                                    



Márquez cũng từng nói, chúng ta thường ngao du trong hành trình cuộc đời, sẽ tăng tốc nhanh khi qua những quãng gập ghềnh và tái sinh từ trong thất bại.

Cho nên, Thùy Linh quyết định cô sẽ tái sinh từ đống tro tàn trong bầu không khí lúng túng lúc này.

Đồ nhựa thì sao chứ?

Nó đã thay đổi cuộc sống hằng ngày của nhân loại, trở thành phát minh vĩ đại nhất, nhưng lại vì ô nhiễm môi trường mà trở thành phát minh tồi tệ nhất. Đấy là anh hùng của thời nay, anh dám xem thường nó à?

-"Ông bà nhà tôi nghèo, cuộc sống hồi xưa thì khó khăn, nhà lại làm nông, nên chưa từng trải qua sự đời."

Mặc dù giọng của Thùy Linh nghe có vẻ đầy xúc động nhưng cô không đứng ở trước mặt Thanh Trúc nên trên mặt cô không có lấy một chút gợn sóng.

-"Tuy nó là đồ nhựa nhưng lúc ấy nó đã là món đồ quý giá nhất trong nhà chúng tôi."

"Nhiều năm nay, bà ngoại tôi luôn bọc nó bằng ba lớp khăn lụa, bình thường bà không nỡ lấy nó ra đeo đâu."

"Dù sao nó cũng là đồ nhựa nên rất mau hư."

"Nếu như không phải dịp quan trọng tôi cũng sẽ không đeo nó đâu." ( Ĭ ^ Ĭ )

Cô nói nhiều như thế mà Thanh Trúc vẫn chưa đáp lại dù chỉ một chữ.

Thùy Linh ngả lưng vào sofa, bên tai yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng máy tạo độ ẩm đang phun sương ở bên cạnh.

Kim giây của đồng hồ dịch chuyển ba lần, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Trần Thịnh.

-"Cô Hoàng à, khi nào cô cần?"

Thùy Linh, "Càng nhanh càng tốt."

Trần Thịnh, "..."

Thùy Linh, "Không nhìn thấy nó thì tôi ngủ không ngon."

Trần Thịnh, "Vậy thì tôi mang đến giúp cô nhé?"

Thùy Linh, "Không dám phiền anh, để tôi tự đến lấy vậy."

Trần Thịnh, "... Vâng."

Vài phút sau, Thùy Linh nhận được một tin nhắn ngắn gọn với một hàng địa chỉ.

Cô nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn một buổi trời -- Khu biệt thự Ba Son, đúng là Khu Ba Son mà cô biết.

Cô rất rành về giá nhà ở đây, tuyệt đối không phải là nhà của trợ lý Trần Thịnh.

Nếu thế thì --

Thùy Linh xoay người vội vàng bật dậy, chạy vọt vào phòng ngủ.

Cô mở tủ quần áo ra, nhanh chóng thay bộ đồ mặc cả ngày hôm nay ra, sau đó đến trước bàn trang điểm, chọn lấy một màu son được nhiều người khen nhất trong một loạt son môi được đặt trên bàn.

Nhưng khi đưa son đến bên môi, cô nghĩ lại rồi đặt cây son xuống.

Cô không tô son nữa mà lại lau sạch lớp son ban đầu đi.

Đêm lạnh như nước, Thùy Linh ngồi xe xuyên qua những dòng xe nối tiếp nhau dưới ánh đèn đường rực rỡ, nửa tiếng sau cô đã đến trước cổng Khu biệt thự Ba Son.

[ GilLinh ]  Thánh Thả Thính Đến RồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ