Trường Hải (Request 1)

351 32 13
                                    

Au: thân gửi bạn LinhV1836 nhé, request số 1 của bạn đây 🥰 bạn xem xem có ưng ý không nhé, và để lại cmt cho mình biết nha, góp ý cho mình với nà 🥰
~~~~~~~~~
Thường Châu, ngày đông giá rét.

Quang Hải mũi đỏ má hồng, chạy ra ngoài chơi với Văn Hậu, tiếng cười vang cả sảnh ai cũng nghe thấy. Xuân Trường lúi húi dưới bếp, lườm Tiến Dụng một phát rồi xách đống đồ ra một góc sảnh vừa ngồi xem sách báo vừa nhìn em nhà chơi. Lát sau, Tiến Dụng xách được Văn Hậu chơi mệt về phòng, anh đội trưởng nào đó vẫn thấy Quang Hải tràn trề năng lượng nghịch ngợm.

Quang Hải không có ai chơi cùng, thấy Công Phượng co ro đi qua đi lại trước cửa, liền bay đến dụi vào người anh như con mèo dính chủ. Công túa đối với đứa em nhỏ này không có cách từ chối, cưng chiều theo em chơi cho vui, thấy Xuân Trường ngồi kia hơi nhíu mày chút, cũng không thèm để tâm, ở bên cạnh Hải muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật, không nể nang gì ai. Chơi chán, hai anh em nọ ôm nhau ngồi ghế đá, chụm vào nhau như hai cục bông xù ấm áp.

Văn Thanh đứng phía xa nhòm Xuân Trường một tí, ngó ra chỗ anh nhà đang ngồi rồi len lén lau thứ gì đó màu đỏ đáng ngờ trên mặt. Xuân Trường ném cho thằng em một ánh nhìn khinh bỉ, đừng có tưởng anh mày không thấy, non lắm em ạ. Anh mày chẳng có mất liêm sỉ như mày đâu. Văn Thanh nhún vai, chuyện nhà trên, để tối anh em mình đàm đạo xem ai non hơn.

Công Phượng dắt Quang Hải vào trả cho Xuân Trường, còn mình thì thân thể có chút mệt, được nô tì hộ giá về phòng nghỉ ngơi thưởng thức trà chiều cùng điểm tâm. Quang Hải hình như vẫn chưa biết mệt, không chạy nhảy nữa nhưng cái miệng ríu rít không ngừng dăm ba chuyện linh tinh. Xuân Trường buông sách, nhẹ nhàng rót ly trà gừng đẩy qua, bên cạnh còn chiếc túi giữ nhiệt be bé, và một phần bánh ngọt yêu thích của người nào đó. Quang Hải chui vào lòng Xuân Trường ngồi uống trà ăn bánh, xong chìa tay ra cho anh.

Anh đội trưởng chẳng nói gì, chỉ nhìn người yêu với ánh mắt không được hài lòng lắm. Quang Hải tự giác, quay người ôm anh, chui tọt luôn vào cái áo khoác có vẻ hơi lớn của anh người yêu. Văn Hậu lại tí tởn trốn người yêu xuống ăn vụng bánh, thấy thế cười cợt, ai không biết còn tưởng anh Trường đem theo con đi thi đấu. Anh đội trưởng bình tĩnh uống ngụm trà lật trang sách, tối nay anh em mình tâm sự tí chắc Hậu không ngại đâu nhỉ?

Cậu út chân đang đau, cả nhà thương gần chết, thầy cũng có phần cưng chiều, còn đội trưởng thì ở một khía cạnh nào đó vẫn làm cho cậu út rén chút xíu, cụp tai ngoan ngoãn về phòng với anh nhà, không dám cười cục bông của đội trưởng nữa.

Mấy hôm sau thi đấu xong, Hậu Hậu ló đầu sang phòng đội trưởng, bảo cục bông nhà anh đang mếu, nhà Gia Lai nhà Hà Nội cả đội dỗ không kịp, ship về cho anh cục bông khóc nhè. Xuân Trường đi dẹp loạn, lại trừng trị mấy đứa ăn gan trời chọc cục bông mếu, rồi lọc cọc ôm cái túi gì đó đi đón em nhà về. Mấy ông con trai được cái sở thích hóng hớt không bỏ được, chụm đầu đi xem đội trưởng làm sao dỗ cục bông khó chiều nín khóc.

Quang Hải ngồi trên ghế, nước mắt thi nhau chảy, cái môi nhỏ chu ra, thỉnh thoảng có chút âm thanh nức nở, mấy ông anh lớn kìm lòng không đặng muốn ra ôm, được người nhà mình và các anh em kịp thời ôm lại, ra đấy đội trưởng lại bốc lửa bây giờ... Hiện trường sau cánh gà có chút láo nháo lộn xộn, Xuân Trường cũng không để ý lắm, để cái túi xuống, không vội nói gì mà lục tìm thứ gì đó trong túi.

[ĐTVN] Untold storiesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ