Chương 12: Miền đất phương Nam

1.3K 130 4
                                    

Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Lệ Giang mất gần 4 tiếng. Tiêu Chiến đã đặt vé ở khoang hạng nhất để mẹ Vương có thể ngồi thoải mái hơn.

Vì đêm hôm trước phải trực nên Tiêu Chiến đã chưa ngủ hơn 20 tiếng đồng hồ, vừa lên máy bay nói với mẹ Vương vài câu đã đeo bịt mắt và bịt tai để ngủ bù. Đây là lần đầu tiên mẹ Vương cùng Tiêu Chiến đi du lịch, lại còn được gặp con trai nhỏ của mình, bà rất vui mừng, không muốn nghỉ ngơi, vì vậy đã chọn một bộ phim trên màn hình trước chỗ ngồi của mình để giết thời gian.

Tiêu Chiến tỉnh dậy sau nửa canh giờ sững sờ nhìn thấy mẹ Vương không biết xem phim gì mà đang âm thầm khóc. Anh vội vàng lấy một ít khăn giấy đưa qua, vỗ nhẹ lên lưng bà, "Mẹ, mẹ đang xem gì vậy? Sao mẹ lại khóc?"

Mẹ Vương quay đầu nhìn sang với đôi mắt đỏ hoe, chỉ lên màn hình đã chiếu xong phần kết, "Chính là hai cô gái rõ ràng rất yêu nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau. Mẹ đã khóc khi xem đến đó."

Tiêu Chiến bất lực mỉm cười, nhẹ giọng dỗ dành, "Mẹ, chúng ta sắp đến nơi rồi. Mẹ đừng khóc nữa. Xuống máy bay con đưa mẹ đi ăn món ngon nhé?"

Mẹ Vương nghe vậy lập tức lau nước mắt, mừng rỡ kéo Tiêu Chiến bàn luận về chủ đề ăn ở đâu, vui vẻ như một đứa trẻ.

Kéo tầm che bên tay lên, ngoài cửa sổ hiện ra một màu xanh lam trong veo. Khi máy bay từ từ hạ xuống, cả một biển mây xa tít tắt, những đám mây mềm mại biến thành hơi nước, ánh áng mặt trời bị khúc xạ và rắc lên trên cánh tay Tiêu Chiến, giống như một quả bóng bằng nhung ấm áp.

Tiêu Chiến dường như ngửi thấy mùi thơm của các loài hoa quen thuộc ở phía nam đất nước trong không khí.

***

Tiêu Chiến và mẹ Vương ở lại Lệ Giang một ngày, sau đó đi về phía nam đến Đại Lý thăm thành cổ và Hồ Nhĩ Hải. Họ ở lại một nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng ven hồ một đêm, nghe guitar và hát các bài hát dân gian xung quanh đống lửa với những du khách khác.

Đã nửa năm không gặp, Tiêu Hỉ Sơn thật đúng là đen như tên gọi, nhìn thấy Tiêu Chiến và mẹ Vương mang theo hành lý bước ra, liền ba chân bốn cẳng chạy lại, "Dì Vương, anh Chiến! Đi đường vất vả rồi. Anh Nhất Bác kêu em đến đón, hehe."

"Ôi, Tiểu Hỉ, đã lâu không gặp con." Mẹ Vương thân mật vỗ vai Tiểu Hỉ, "Con có vẻ lớn lên nhiều đấy."

Tiểu HỈ ngượng ngùng gãi đầu, "Gần đây con cùng anh Bo tập thể hình, không lẽ hiệu quả nhanh như vậy? Nhưng mà dì vẫn trẻ đẹp như vậy."

Phụ nữ ở độ tuổi của mẹ Vương không thể cưỡng lại khi nghe người khác khen mình trẻ. So với khen ngợi tính cách ôn hoà hay xinh đẹp, thì sự trẻ trung có thể dễ dàng lấy được cảm tình của họ.

Hai người lên xe bảo mẫu do Tiểu Hỉ lái, hoá ra địa điểm quay phim không phải ở khu đô thị Tây Song Bản Nạp mà là một thị trấn biên giới cách khu đô thị 2-3 giờ đi xe.

Phong cảnh dọc đường rất đẹp nhưng đường đi quanh co, gập ghềnh, đến nơi cũng đã là 3 giờ chiều. Mẹ Vương đã hơi say xe và mệt từ hai ngày trước, bắt đầu lên xe đã cảm thấy khó chịu nên muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước. Tiêu Chiến muốn ở lại chăm sóc bà, nhưng mẹ Vương nói chỉ cần ngủ một giấc nên không cần chăm sóc. Vì vậy Tiểu Hỉ đưa mẹ Vương đến khách sạn do đoàn phim kí hợp đồng, sau đó đưa Tiêu Chiến đến trường quay.

THIÊN ĐƯỜNG ĐÃ MẤT(BJYX - Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ