Chương 20: Si triền

1.4K 164 12
                                    

Vương Nhất Bác từng cho rằng việc xấu xa nhất hắn từng làm là giam giữ Tiêu Chiến, cùng y dây dưa cả đời.

Sau này hắn sợ Tiêu Chiến nửa đêm mộng du, nên dùng khóa chân bằng bạc xích chân y lại, cẩn thận lót bên trong khóa chân một lớp lông, sợ khóa kim loại làm cổ chân Tiêu Chiến bị thương. Nhưng thật ra cũng không có tác dụng mấy, bởi vì sau này Tiêu Chiến ít mộng du hơn, chỉ là tinh thần cả ngày không tốt, luôn mệt mỏi, làm gì cũng uể oải, không hứng thú với bất kỳ chuyện gì trên thế gian này.

Vương Nhất Bác không tin tà ma, đi khắp nơi tìm rất nhiều đồ chơi kỳ lạ, mới mẻ dâng trước mặt Tiêu Chiến, hoặc bên cạnh y cùng nghe bình sách giết thời gian. Tim người là máu thịt mà thành, hắn không tin tim Tiêu Chiến làm bằng sắt thép, ủ không ấm. Vương Nhất Bác kiên định, chỉ cần hắn lấy trái tim chân thành ra đối đãi, Tiêu Chiến nhất định sẽ cảm động, nhất định có ngày mây tan, mặt trời ló dạng.

Đáng tiếc Tiêu Chiến không lãng phí thời gian được nữa.

Lúc đầu Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác đụng đến người nhà y, không dám không ăn uống, mặc dù vẫn không quan tâm mọi thứ, nhưng tốt xấu gì cũng xem như khỏe mạnh. Sau đó... y bắt đầu không ăn nổi nữa, không phải là kiểu vì phản kháng Vương Nhất Bác nên tuyệt thực, mà là thật sự không ăn được, thức ăn, cơm thừa mỗi bữa ngày càng nhiều, cho đến cuối cùng, cơm được bưng vào như thế nào thì bưng ra như thế ấy.

Lúc đó cho rằng y vẫn còn giận, Vương Nhất Bác còn ngồi bên cạnh trông chừng y ăn, rõ ràng buổi sáng quả thật đã ăn một bát cơm, thêm hai đĩa thức ăn, miễn cưỡng nuốt vào bụng, qua một lúc liền nôn ra hết, dỗ ăn lại cũng như thế, công tử thế gia tuấn tú cứ như vậy ngày một gầy gò, hốc hác. Truyền ngự y đến xem cũng không tìm được nguyên nhân, chỉ nói tiểu công tử mạch tượng bình thường, không phải bệnh.

Vương Nhất Bác nổi giận muốn dỡ cả thái y viện.

"Lũ lang băm mắt mờ đầu óc hồ đồ! Y ngày càng gầy như thế, các người không nhìn thấy sao? Còn nói không có bệnh?!"

Người nào người nấy trong thái y viện im thin thít. Vương Nhất Bác dạo này như ăn phải thuốc súng, làm gì cũng rất dễ nổi giận, Lý thái y hôm qua đến xem bệnh, kê một đơn thuốc an thần, kết quả Tiêu Chiến uống xong, buổi tối lại ngủ không an giấc, ngày hôm sau Lý thái y bị Vương Nhất Bác tìm lý do bắt giam vào Điển ngục ty.

.

.

.

Hoàng đế Bắc Tề mấy ngày nay đang chuẩn bị phong thưởng tam quân, vốn là không có chuyện gì đáng nói, phong hiệu phong Chu Tán Cẩm lễ bộ chưa làm xong, hắn vốn là tướng quân trấn quốc chính nhị phẩm, nếu thăng chức, là tướng quân hộ quốc nhất phẩm, không biết do vô tình hay cố ý, lễ bộ lại viết thành tướng quân an quốc nhất phẩm.

Bản thân cũng không sao, nhưng Quách Thừa tướng quân an quốc tiền nhiệm tự đúc ngọc tỷ, mưu đồ dẫn binh tạo phản, từ đó về sau, võ tướng không có địa vị nữa, càng không có một vị võ tướng nào có thể thăng chức nhất phẩm.

Lưu Tương vốn không xem trọng võ tướng, lần này mượn cớ không buông, mỉa mai võ tướng không yên phận. Vương Nhất Bác dạo này vì chuyện của Tiêu Chiến nên ruột gan nóng như lửa, cùng Lưu Tương đối chấp tại chỗ.

[BJYX-Trans] Tù tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ