Chap 48. Lưỡng Bại Câu Thương

177 11 0
                                    

Khoảnh khắc Kiện Hào vừa dừng lại trước chiếc túi hàng trắng, buông tay cầm súng xuống khỏi thái dương của Diệp Y. Kỳ Phong chóp lấy thời cơ, kéo sợi dây cột tóc mà cậu đã lấy từ Sa Lệ, căng giữa ngón cái và ngón trỏ như một chiếc ná, kẹp viên đạn chính giữa.

Thả tay, viên đạn trong chớp mắt liền bay đến, trúng vào tay Kiện Hào đang siết cổ Diệp Y làm hắn buông cô ấy ra vì cái nhói tức thời, mà không hề khiến Diệp Y chịu bất kỳ thương tổn nào, lưỡng toàn kỳ mỹ.

"Tuyệt!" - Lục Phi bất ngờ trong phút chốc, anh hướng nòng súng về phía Kiện Hào, nổ một phát trúng ngay vai của hắn, làm Kiện Hào ngã ra, vương máu trên sàn.

"Lợi hại quá!" - Sa Lệ thốt lên đầy bỡ ngỡ và hào hứng. Lục Phi và Kỳ Phong vừa thở phào nhẹ nhõm, Diệp Y nhanh chóng chạy khỏi tên Kiện Hào về phía của bọn họ.

"Khốn kiếp...sao tụi bây dám..." - Kiện Hào đột nhiên gượng dậy, nhắm vào Diệp Y. Cả Kỳ Phong và Lục Phi vừa nhìn thấy liền lao đến chỗ cô ấy bằng tất cả tốc lực của mình, một cánh tay chưa nhận thức được rằng của ai, đẩy Diệp Y ra. "Pằng!"

Một lần nữa tiếng súng vang lên, Diệp Y ngã vào người Lục Phi, an toàn đứng trên đất. Còn Kỳ Phong ngã khụy xuống tại chỗ, vì viên đạn xược qua hông cậu ta.

"Kỳ Phong!" - Diệp Y nức nở đẩy Lục Phi ra, chạy đến đỡ Kỳ Phong. Khiến Lục Phi cảm giác có gì đó nhói trong tim. - "Cậu không sao chứ!? Tại sao cậu lại làm vậy?..."

"Shhh!!!...Đừng hỏi gì hết, là tôi nợ cô, thì tôi trả cho cô...chúng ta coi như huề..." - Kỳ Phong gắng gượng thốt lên, hơi thở gấp khiến cậu càng đau đớn.

"Chỉ có vậy thôi sao?...Đến cuối cùng...cậu cũng không phải vì lo lắng cho tôi à?...Dù chỉ một lần thôi, cậu cũng không thể nói dối sao?" - Diệp Y suy sụp hoàn toàn với từng tiếng nấc vang vọng, trong khi tất cả cảnh vật dường như bắt đầu lắng lại. Kiện Hào thì đã sớm chạy mất, chỉ còn bọn họ ở đây.

"Sa Lệ!...Phiền cô...đỡ tôi dậy đi!" - Kỳ Phong vương tay nói với Sa Lệ, cô ấy liền đi tới thế chỗ Diệp Y

"Anh...làm sao để cầm máu vậy?" - Sa Lệ lo lắng hỏi.

"Không có cách nào đâu, nhanh chóng rời khỏi đây là cách hay nhất. Cô thử tìm tủ điện thoại trên thuyền, liên lạc với Hạo Thiên xem cậu ta sắp đến chưa, nhanh lên đi!" - Kỳ Phong dứt lời, Sa Lệ liền quay bỏ đi, Kỳ Phong dựa vào bức tường gần đó đứng trụ

"Tất cả đều cho tôi là kẻ ngốc, tôi thật là ngốc. Tại sao!?...tại sao tôi cứ mãi quan tâm một người mà chẳng hề yêu mình, tại sao tôi lại làm tất cả những điều đó vì cậu chứ!?..." - Diệp Y bỗng dưng hét lên, cắm mặt chạy thật nhanh về phía trước. Bất ngờ lại bị vấp ngã.

"Diệp Y!" - Lục Phi chạy lại đỡ cô ấy. - "Không sao chứ?"

"Bỏ ra đi!" - Diệp Y hất tay anh ấy ra, Lục Phi nhanh chóng nhận ra điều bất thường liền giữ cô lại.

"Đừng động đậy! Nếu không cô sẽ chết đó!" - Lục Phi lộ ra vẻ mặt kinh hãi cất tiếng.

"Anh nói gì?" - Diệp Y từ bức xúc, dần nguôi ngoai, cô có chút hoang mang khi nghe điều đó. Lục Phi vén lớp váy đầu tiên của cô ấy lên.

[ Fanfiction 12 Chòm Sao ] - Nối Tiếp Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ