“Không liên quan gì đến anh ấy.” Anh nghe thấy Vương Nhất Bác lớn tiếng ngăn cản.
Anh hiểu ý hắn, hắn muốn anh đừng đi. Nhưng nếu bọn họ nói chuyện ổn cả rồi, thì sao hắn lại sợ anh đến. Nhất định là hắn đã gặp chuyện!
Không đi, anh sẽ hối hận cả đời.
Đi, không biết là giúp hắn hay hại hắn? Anh đang đấu tranh nội tâm kịch liệt thì đột nhiên hai tay bị giữ chặt, anh giật mình, vội vàng bóp cò. Nhưng mấy tên kia cũng không phải dạng tầm thường. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh bắn trúng ngực hai tên, bắn trúng tay một tên khác nữa. Bỗng một tên đứng đằng sau giữ chặt hai cánh tay anh rồi nhắm súng vào chính giữa ấn đường anh… Anh nhắm mắt tuyệt vọng, mặc cho chúng trói hai tay ra sau lưng. Bố anh nói đúng. Anh không nên làm cảnh sát càng không nên đến khu vực này. Cho dù có trải qua nhiều năm huấn luyện chuyên nghiệp anh vẫn hành động theo tình cảm.
Đúng vào thời khắc quan trọng này anh lại không thể làm được gì cho hắn.
Anh bị bọn chúng đưa đến một quán rượu cách đó rất xa. Quán rượu vốn đã rất cũ nát, lại thêm mấy chục tên quần áo lôi thôi, mặt mũi đáng ghét khiến cho nó càng trở nên dơ bẩn.
Chúng lôi anh qua đám người đó, lúc dừng lại thì vừa đứng đối diện với Vương Nhất Bác.
Hắn nhìn anh, nhắm mắt bất lực, quay đầu đi, dường như muốn nói với anh rằng: “Sao anh ngốc vậy?”
Anh nhìn đám người hung hăng cầm vũ khí đứng chật kín phòng, rồi lại quay sang nhìn hai tên đệ tử cạnh hắn, nếu có thể, anh rất muốn hỏi hắn: “Em có não không vậy? Trong tình thế này mà chỉ mang theo có hai người! Cho dù là muốn thể hiện thành ý thì cũng không thể mạo hiểm như vậy!”
Trác Diệu quan sát anh một lượt, hưng phấn nói: “Người đã đến đông đủ! Vương Nhất Bác mày muốn nói gì thì nói đi!”
Vương Nhất Bác ung dung đứng dậy, rót một chén trà, hai tay bưng đến trước bộ mặt hung hăng của hắn: “Trác ca, em vẫn còn trẻ người non dạ không hiểu biết, hôm nay em đến đây kính trà nhận lỗi với anh, anh đại nhân đại lượng, xin đừng chấp em!”
Trác Diệu đỡ lấy chén trà vẫn còn nóng hất vào mặt Vương Nhất Bác.
“Mẹ kiếp, mày cầm dao đâm tao, mày nghĩ một chén trà này là xong chuyện à?”
Anh kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác. Anh không ngờ Trác Diệu lại bị kích động như vậy, Vương Nhất Bác đi giết hắn cũng có nghĩa là hắn tự tìm đến cái chết. Không cần nghĩ cũng biết, không giết được Trác Diệu thì nhất định phải chết, giết được hắn rồi thì nhất định chết không toàn thây.
Vương Nhất Bác nắm chặt hai bàn tay, cố nén tức giận, lau nước trên mặt, mỉm cười nói: “Em sai rồi! Hôm đó em uống nhiều nhìn nhầm người… không thì tụi đệ tử của em đã không ngăn em lại. Đại ca, em cũng không làm anh bị thương, còn bị người của anh cho một dao, anh còn muốn thế nào nữa ạ?”
“Nhìn nhầm người? Vương Nhất Bác, mày đừng nghĩ tao là thằng ngu, mày kết hợp với tên cảnh sát này để khử tao, mày tưởng tao không biết à?”
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX-HOÀN] - CHUYỆN TÌNH NGƯỢC LỐI
أدب الهواةThể loại: Đam mỹ, Hắc bang, ngược tâm, hài, ngọt, kết HE Cp: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến Edit/chuyển ver từ tiểu thuyết Nụ hôn của sói. Tất cả là tưởng tượng, không áp lên người thật. ---++++ Nếu ai muốn gia nhập xã hội đen, hãy nhớ kĩ ba chữ: Vương...