Đến cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không đành lòng đào mộ y.
Trong đầu hắn có vô số ý niệm không ngừng luân chuyển, hắn muốn mang Tiêu Chiến đi, muốn cưới y vào nhà, đường đường chính chính làm nhiếp vương phi, nhận sự cung phụng hương hỏa đời đời của Đại Tề, hắn còn muốn diệt Đại Khánh, giết hết tất cả những người đã ép Tiêu Chiến vào đường cùng! Hắn gần như thật sự đã muốn làm như thế, cuối cùng vẫn là Tiêu Nhược Hải ra mặt, đưa cho Vương Nhất Bác một túi gấm.
"Trước khi a Chiến đi, trong tay vẫn luôn nắm chặt cái này, ta nghĩ đây là một món đồ rất quan trọng với nó."
Vương Nhất Bác vừa nhìn đã nhận ra, đó là túi thêu Tô Châu, là vật Tiêu Chiến từng đeo trên người, bên dưới treo một vật có tua rua mà Tiêu Chiến từng ghét bỏ vạn phần, đó là đồng tâm kết hắn tự tay thắt, hắn cho rằng Tiêu Chiến sớm đã vứt rồi, thì ra y vẫn luôn giữ bên người. Vương Nhất Bác đờ đẫn siết chặt túi gấm, muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ cảm thấy trái tim tê dại, tất cả mọi thứ trước mặt đều trở thành hai màu xám trắng, ý nghĩa sống hóa hư vô.
Đúng là đáng thương. Tiêu Nhược Hải mặc dù không thích Vương Nhất Bác lúc trước dùng đủ mọi cách ức hiếp Tiêu Chiến, nhưng lúc này cũng mềm lòng, rốt cuộc vẫn là một tên ngốc này có si tình.
"Nó còn nói, có một chuyện, ngươi từng hỏi nó ba lần."
Tiêu Nhược Hải vỗ vai hắn.
"Vào lần cuối cùng, nó gạt ngươi."
Gạt hắn... chính là câu "chưa từng" sao? Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức, rõ ràng trong tim có hắn, rõ ràng cẩn thận cất giữ tín vật hắn tặng, nhưng tại sao đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không chịu gặp hắn? Tại sao đến cuối cùng cũng không nói thật với hắn một câu? Tiêu Chiến, ngươi thật nhẫn tâm.
"Lời nói đến đây thôi, ngươi tự thu xếp lấy."
.
.
.
Hoàng đế Bắc Tề đợi mấy tháng, đợi được một hoàng thúc mất hồn lạc phách, đợi được một tấu sớ thoái vị. Lần trước Vương Nhất Bác dâng sớ thoái vị, y còn có thể khóc lóc ỉ ôi, chơi trò lôi kéo. Nhưng lần này không giữ được tâm đạo của hắn, tim của Vương Nhất Bác đã đi cùng Tiêu Chiến mất rồi, nay quay về, chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
"Hoàng thúc, người tiếp theo có dự định gì?"
Vương Nhất Bác dốc rượu còn lại trong vò uống cạn.
"Đi thôn Đào Nguyên. Bổn vương lao lực gần nửa đời người, mệt rồi, điện hạ cứ xem như niệm tình ta không có công lao, cũng có khổ lao, để ta tiêu diêu một lần."
"Khi nào xuất phát?"
"Qua khoảng thời gian này liền đi."
"Có còn quay lại không?"
Đương nhiên là không dự định quay lại. Lần này từ biệt, không biết ngày về, nửa đời trước hắn vì Đại Tề cúc cung tận tụy, vốn định là đến chết mới thôi, đáng tiếc, hắn không xứng với vị trí nhiếp chính vương, sông núi nước non Đại Tề rộng lớn, từ nay phải nhờ tiểu hoàng đế một mình gánh vác rồi. Hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX-Trans] Tù tâm
FanficTác giả: 精分与小透明 Dịch: Diệp Huyền Cổ trang, HE, 29 chương, nhiếp chính vương Bắc Tề x con tin đến từ Đại Khánh *** Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác, không reup, không copy, không chỉnh sửa, không thương mại hó...