Prologue.

25 1 0
                                    

"Anh quên mất rằng hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta có phải không?" Tiếng thì thầm vừa đủ phát ra từ một người phụ nữ ngoài 40. "Anh thậm chí còn không thể mua cho tôi một bông hoa duy nhất cơ. Buồn cười thật," người phụ nữ nói thêm, sự mỉa mai và thất vọng thể hiện rõ trong giọng điệu của bà ấy. Trên thực tế, bà đã rất cố gắng để có thể trấn tĩnh bản thân trước khi bộc phát sự giận dữ với chồng mình.

Sarawat cố gắng nắm lấy tay vợ mình nhưng bà ấy đủ nhanh để lùi lại về phía sau, rõ ràng là để ngăn cản cái nắm tay từ ông, như thể bà cảm thấy ghê tởm trước hành động này vậy.

Cậu con trai hai mươi hai tuổi của họ khá chắc chắn rằng cuộc tranh cãi này rồi sẽ dẫn đến điều gì. Không có gì đáng ngạc nhiên ở đây cả. Bao nhiêu năm qua, chỉ trên mười đầu ngón tay này, Bright vẫn có thể thừa sức đếm được số lần mà bố mẹ hắn ngọt ngào, âu yếm với nhau.

Trong hầu hết thời gian chung sống, họ luôn luôn chiến đấu: trách cứ và chỉ ra mọi khuyết điểm của nhau. Và mỗi khi cãi nhau, mẹ của hắn thường đổ lỗi cho một người khác.

Và người đó tên là Tine.

Bright không biết Tine là ai và hắn cũng không hiểu tại sao mẹ mình luôn nổi giận bất cứ khi nào bà nhắc đến cái tên đó. Bright chắc chắn rằng bà ấy thậm chí không muốn mùi vị của cái tên đó xâm nhập vào trong miệng bà.

"Pam." Giọng bố hắn mệt mỏi hơn là cứng rắn.

Người phụ nữ chỉ trừng mắt nhìn ông, sâu trong đôi mắt ấy rực lên ánh lửa nhưng bằng cách nào đó nó cũng lộ ra vẻ đau đớn và tổn thương. "Tôi luôn luôn hiểu cho anh nhưng bây giờ điều này trở nên mệt mỏi lắm rồi. Đến khi nào chúng ta mới có thể cùng nhau tổ chức lễ kỉ niệm đây? Liệu ngày đó có thể xảy ra không?"

"Pam, nhìn này... Tôi xin lỗi, thật lòng đấy."

"Làm tốt hơn đi, Sarawat.", bà nghiến răng nhận xét, "Anh lúc nào cũng xin lỗi, nhưng anh cũng chưa bao giờ thay đổi."

Sự im lặng đau đớn sau đó bao trùm lấy họ. Điều này quá đỗi ngột ngạt đối với Bright. Đặc biệt nhất là bởi vì hắn có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ mình.

"Anh biết không? Tôi ước giá như tôi là Tine", bà nói với một giọng thất bại, "Như vậy thì chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau."

Đó là những lời nói cuối cùng của bà trước khi bà bỏ ra ngoài và đi lên tầng, để lại Bright và Sarawat trong phòng ăn. Họ vẫn chưa cùng nhau ăn tối nhưng bây giờ đã gần tới nửa đêm.

Sarawat về muộn như mọi khi và cuối cùng Pam phát điên lên bởi hôm nay đáng lẽ là ngày vui vẻ và đặc biệt. Nhưng ngay từ đầu, Bright đã biết rằng họ không bao giờ có thể hạnh phúc giống như một gia đình cả. Hắn đã sớm không còn hi vọng rằng điều đó sẽ xảy ra nữa.

"Bố xin lỗi, Bright."

Bright đứng lên rời khỏi ghế, không trả lời bố mình một câu nào hay thậm chí là nhìn ông một cái.

Sarawat không bao giờ là một người chồng tốt, thậm chí cũng không phải là một người cha tốt đối với con trai mình. Đó là cách mà Bright luôn nghĩ về ông ấy.

vtrans/brightwin - back to the 90sWhere stories live. Discover now