"Em thấy nơi này ổn chứ?". Lệ Sa chống hông nhìn lại thành quả dọn dẹp của mình, tiện thể hỏi người bên cạnh.
"Em sao cũng được hết á". Thái Anh đáp .
"Không, em thích thiết kế như thế nào tôi làm theo ý em". Cô hỏi lại.
"Em không quan trọng mấy thứ này đâu. Chỉ cần nơi nào có cô là được". Nàng cười rồi ôm lấy cánh tay cô.
Vậy là từ nay cô và nàng sẽ sống với nhau dưới căn biệt phủ này. Sự rộng lớn xa hoa của nó cũng không thể che mờ đi hơi ấm hạnh phúc của hai người.
Cuộc sống như những thước phim, giờ đây họ đang được chiếu những cảnh kết đầy ngọt ngào. Quãng đời phía sau của họ chỉ có niềm vui, đây đã là ân huệ cao cả nhất mà thượng đế đã ban tặng sau những đau thương.
Dưới ánh đèn dầu, Lệ Sa miệt mài ghi chép sổ sách còn Thái Anh thì bên cạnh mài mực cho cô. Nhìn nàng vì cô thức đêm nên không đành lòng mà lên tiếng trước.
"Trễ rồi, em đi ngủ trước đi". Cô nhẹ giọng bảo.
"Em đợi mình ngủ rồi em mới ngủ". Nàng cười.
"Hả, em mới gọi tôi là gì đó". Cô hỏi lại, sợ rằng bản thân đã nghe nhầm.
"Mình!"
Tự nhiên nghe được chữ này trong lòng cô lại thấy vui. Lệ Sa buông bút xuống kéo nàng ngồi trên đùi mình, hai tay vòng qua ôm lấy eo nàng.
"Nghe hay đó, em học ở đâu vậy". Cô nghiêng mặt hỏi.
"Em thấy người ta hay gọi với nhau là vậy mà"
"Không phải cưới rồi mới gọi vậy hả. Tôi chưa cưới em mà"
Cô biết rõ ý tứ của Thái Anh nhưng vẫn cố tình chọc nàng. Không hiểu sao chọc con người này lại làm cô thấy vui đến vậy.
"Cái gì tui cũng cho cô hết rồi mà còn đợi cưới nữa hả?". Nàng trề môi ra vẻ giận lẫy.
"Biết rồi mà, chọc em xíu thôi. Vậy tối nay tụi mình động phòng thêm lần nữa nha". Cô ôm chặt eo nàng hơn, cằm cũng tựa lên vai nàng cọ lấy.
"Không, đừng có mơ"
Nhìn gương mặt đáng yêu của nàng, cô không nhịn được mà trườn người hôn vào má. Sau đó tự giác bế nàng đặt trên giường mà không đợi hỏi. Mấy đống sổ sách đó bây giờ chẳng còn quan trọng bằng Thái Anh nữa.
"Em có nói là sẽ cho cô làm vậy đâu mà..."
Nàng chưa kịp nói xong đã bị người kia khóa môi bằng một cái hôn. Sau đó nụ hôn dần dần được đẩy sâu hơn, nàng cũng chìm đắm vào nó mà quên mất lời từ chối.
Cũng lâu rồi hai người mới có thể yêu thương nhau lần nữa. Từng cái chạm vào da thịt khiến cả hai tê người. Đó là tất cả những gì dịu dàng và chân thành nhất mà đối phương trao cho nhau. Đôi lúc trong tình yêu cần những thăng hoa để bản thân hiểu nhau nhiều hơn và yêu thương nhau hơn.
Sau một hồi mặn nồng, hai người cũng thả lỏng cơ thể, chỉ đơn giản là nằm cạnh nhau. Họ lấy lại được không khí, Lệ Sa lại kéo nàng nằm gọn trong người mình, vuốt ve lấy tấm lưng trần ấy. Bỗng bàn tay cô khựng lại, sắc mặt chợt chùng xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanfictionTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.