Chương 34: Em Gái

276 7 0
                                    


Cao Ngữ Lam điều chỉnh lại tâm trạng, làm ra vẻ không có chuyện gì rồi mới đi ra ngoài. Cô thấy Doãn Tắc và các đầu bếp đang vùi đầu vào công việc. Khách đến đây ăn cơm đều là những người mở tiệc chiêu đãi hoặc tụ tập bạn bè, nên gọi không ít món. Thành ra vào thời điểm này, ông chủ Doãn hay giở thói vô lại và chơi xỏ người khác kia cũng bận tối mắt tối mũi.

Chọn nguyên liệu, rửa sạch, cắt thái, bỏ vào nối, thêm gia vị, bật bếp nấu, múc ra đĩa...những người làm việc trong nhà bếp đều được huấn luyện kỹ càng, động tác nhanh nhẹn, phối hợp ăn ý. Cao Ngữ Lam ngồi bên cái bàn nhỏ, vừa ăn điểm tâm uống trà, vừa chống cằm xem Doãn Tắc làm việc.

Cô và anh yêu nhau ư? Hai người hoàn toàn khác nhau, có đúng là đang yêu hay không?

Cô thích anh ở điểm nào? Cảm giác mãnh liệt đến nhanh vô cùng, giống như cô vốn đang ở trong một căn phòng có không khí lạnh, cửa không biết bị một thứ gì đó đâm vào mở toang, thế là làn gió ấm áp từ bên ngoài đột nhiên tràn vào phòng.

Rõ ràng trước khi đi gặp Hồ Thiên, vào lúc gọi điện cho Doãn Tắc cô còn chưa từng nghĩ sẽ yêu anh. Vậy mà chỉ trong một đêm, cô không những khóc ở trong lòng anh còn xảy ra chuyện anh hôn cô.

Sau đó cô và anh yêu nhau?

Chuyện này đúng là thần kỳ, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Tuy Cao Ngữ Lam không thể lý giải tại sao nhưng cô có thể chắc chắn là cô đang yêu. Cô nhớ Doãn Tắc, trong đầu cô tràn ngập hình bóng của anh, dù buồn rầu phiền não đến mức nào, chỉ cần anh lên tiếng là có thể khiến cô bật cười vui vẻ.

Cao Ngữ Lam ngẩn người nhìn Doãn Tắc. Lần này, mối tình của cô liệu có thể dài lâu? Không chỉ là bảy năm đấy chứ? Dẫu sao Doãn Tắc hoàn toàn khác Trịnh Đào, mà bản thân cô cũng không còn giống năm đó.

Cao Ngữ Lam đang ngơ ngẩn, trán cô bị búng một cái rõ đau, cô định thần lại nhìn lên, thì ra là Doãn Tắc. Không biết anh đứng bên cạnh cô từ lúc nào, Cao Ngữ Lam xoa xoa trán, đến lúc này mới nhận ra cô đã tập trung suy nghĩ quá mức.

"Em nghĩ gì thế?"

"Trịnh Đào". Cao Ngữ Lam theo phản xạ thật thà trả lời. Thấy Doãn Tắc nheo mắt có vẻ không vui, Cao Ngữ Lam vội vàng thốt ra nửa câu sau: "...và anh".

"Anh và cậu ta không chạm điện" Doãn Tắc xua tay: "Em đừng có ý tưởng giúp anh và cậu ta xem mặt đấy nhé, chắc chắn anh không vừa mắt cậu ta đâu". Doãn Tắc nói y như thật, Cao Ngữ Lam lườm anh một cái: "Anh lại nói linh tinh rồi".

"Vậy em nghĩ đến hai người bọn anh làm gì, chẳng lẽ cậu ta để ý đến anh sao? Á, không được không được, anh chỉ một lòng một dạ với em thôi". Doãn Tắc diễn xuất rất nhập vai, thấy Cao Ngữ Lam cười anh cũng cười theo. Sau đó ánh mắt anh đột nhiên trở nên dịu dàng, anh nói với Cao Ngữ Lam: "Em há to miệng ra".

Cao Ngữ Lam nghe lời lập tức há miệng, Doãn Tắc bỏ một miếng thịt vào miệng cô rồi hỏi: "Ngon không?"

Thịt rất mềm, hương vị thơm ngon đến mức Cao Ngữ Lam mở to mắt gật đầu lia lịa. Phản ứng của cô khiến Doãn Tắc rất hài lòng, anh mỉm cười gắp thêm một miếng thịt đút vào miệng Cao Ngữ Lam: "Ngon thì ăn thêm một miếng nữa, nhân tiện xóa sạch file về Trịnh Đào trong đầu em đi".

Cao Ngữ Lam cười híp mắt, há miệng đón lấy miếng thịt rồi lại gật đầu.

Doãn Tắc lại đút cho Cao Ngữ Lam thêm một miếng, mở miệng hỏi: "Ngon lắm đúng không, đủ chinh phục dạ dày em chưa?". Cao Ngữ Lam tiếp tục gật đầu.

Doãn Tắc đút thêm một miếng rồi nói nhỏ: "Em ăn cơm anh nấu, dạ dày đã bị anh chinh phục, vậy thì bước tiếp theo nên đổi thành em chinh phục thân thể anh đúng không nhỉ?"

Cao Ngữ Lam vừa định gật đầu tiếp vội vàng khựng lại, suýt nữa mắc nghẹn. Cô nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, may quá, không ai để ý đến hai người ở góc bên này. Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc một cái, Doãn Tắc cười hì hì đưa cốc nước cho cô uống. Đợi cô uống xong anh lại đẩy một cái đĩa đến trước mặt cô, trên đĩa có năm sáu món, mỗi thứ một tý, nhưng nhìn qua rất phong phú.

Doãn Tắc ra hiệu Cao Ngữ Lam há miệng, lần này Cao Ngữ Lam giật đôi đũa trong tay Doãn Tắc tự gắp thức ăn. Doãn Tắc ngồi xuống cạnh cô hỏi nhỏ: "Anh hầu hạ có tốt không?"

"Không tốt". Đưa cô cốc nước gắp cho cô vài miếng thức ăn mà gọi là hầu hạ tốt, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

"Sao không tốt, anh sợ em đói bụng nên đã lấy trộm thức ăn cho em ăn. Chuyện này mà bị phát hiện là sẽ bị trừ tiền lương đấy". Doãn Tắc hạ giọng đến mức thấp nhất, thì thà thì thầm cứ y như thật.

Cao Ngữ Lam lườm anh một cái, cũng hạ giọng hỏi: "Bị trừ bao nhiêu?" Ai bảo cô không biết đóng kịch.

"Trừ bao nhiêu ư, thế thì phải xem ý bà chủ rồi". Doãn Tắc cười đểu đểu, dùng vai huých huých Cao Ngữ Lam, ám chỉ cho cô biết ai là bà chủ.

Đuôi mắt Doãn Tắc có nếp nhăn khiến Cao Ngữ Lam rất muốn sờ thử. Sau đó cô liền giơ tay sờ thật.

"Đã sờ soạng anh thì em phải chịu trách nhiệm".

"Anh có nếp nhăn cơ đấy".

Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc kẻ nói đông người nói tây, nhưng lần này Doãn Tắc chịu thua, nụ cười trên mặt anh cứng đờ. Sau đó Doãn Tắc tỏ ra bị tổn thương nghiêm trọng, anh bĩu môi rồi cắn môi, vẻ mặt vô cùng ấm ức: "Em ăn của người ta, sờ mó người ta, còn chê người ta già nua".

Cao Ngữ Lam mỉm cười: "Tất nhiên là anh già hơn em rồi. Anh ba mươi tuổi hay ba mấy tuổi thế?"

Doãn Tắc còn chưa kịp mở miệng, bên kia có một đầu bếp gọi anh: "Đại ca". Doãn Tắc "Ừm" một tiếng đứng lên, nói nhanh với Cao Ngữ Lam: "Anh không phải có việc gấp nên mới đi mà anh bị em làm tổn thương nên mới đi. Hừ hừ, em hãy nhớ đấy". Doãn Tắc chạy đi, nghe người đầu bếp kia nói vài câu gì đó, sau đó hai người cùng bắt tay vào làm việc, không biết là làm món gì.

Cao Ngữ Lam vừa ăn đồ, vừa không nhịn được cười. Xem ra cô tiến bộ thật rồi, cũng có lúc thắng Doãn Tắc.

Ở đầu bên kia Doãn Tắc vừa nấu nướng vừa tranh thủ liếc trộm Cao Ngữ Lam. Cô càng cười ngọt ngào với anh, anh càng trừng mắt với cô. Hai người mắt đi mày lại cho đến khi Cao Ngữ Lam đứng lên đi đưa cơm cho hai mẹ con Doãn Ninh mới kết thúc. Doãn Tắc nghiến răng nghiến lợi nhủ thầm đợi đến khi nào anh rảnh rỗi sẽ tính sổ với cô sau.

Lúc Cao Ngữ Lam đến "Tùy tâm uyển", Nựu Nựu đang chơi bài với Quách Thu Thần, Doãn Ninh đang nói chuyện với một cô gái trẻ. Cao Ngữ Lam vừa nhìn liền nhận ra ngay, đó là người gặp ở khách sạn lần trước mà Doãn Tắc bảo là em gái anh.

Cao Ngữ Lam tìm đến một cái bàn, đặt hộp cơm xuống, Doãn Ninh đưa cô gái kia đi tới chào hỏi: "Lam Lam, đây là em gái chị, Doãn Thù ".

Doãn Thù hai má đỏ hồng hồng, như có chút thẹn thùng, lại vừa hơi nhút nhát: "Chào chị, em tên là Doãn Thù. À, anh trai em đã nói qua với em về chị". Doãn Thù dừng lại, tựa hồ không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào.

Cao Ngữ Lam gật đầu, nắm tay Doãn Thù: "Doãn Tắc cũng đã kể với chị về em".

"Vậy sao?" Doãn Thù rất kinh ngạc, sau đó cúi đầu nói nhanh: "Em...em chỉ là đi ngang qua đây nên ghé thăm. À, em có chút quà... rất vui được biết chị, chị Lam Lam".

Trong lòng Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, cô em gái nhà họ Doãn đúng là hay thẹn thùng. Cô vội vàng đáp một câu khách sáo: "Rất vui được làm quen với em".

Doãn Thù có vẻ không muốn ở lại lâu hơn, chờ Cao Ngữ Lam nói xong câu này, cô liền quay người về phía Doãn Ninh: "Chị, em đi trước đây, mọi người cứ bận việc đi ạ".

"Em hãy ở lại ăn cơm đi?" Doãn Ninh giữ em gái.

"Thôi ạ".

"Có muốn sang chào Doãn Tắc một tiếng không?"

"Khỏi chị ạ, em sẽ gọi điện cho anh sau". Doãn Thù ngẩng đầu nhìn Cao Ngữ Lam, cười nói với cô: "Xin lỗi chị, em đi trước đây". Sau đó cô quay sang Quách Thu Thần và Nựu Nựu: "Anh Quách, em đi đây, Nựu Nựu, dì về nhá".

Nựu Nựu vẫy vẫy cánh tay nhỏ xíu, cất giọng lanh lảnh: "Bye bye dì".

Chào hỏi xong xuôi, Doãn Thù nhanh chóng ra về. Doãn Ninh lấy một cái hộp bằng giấy đưa cho Cao Ngữ Lam, nói là quà Doãn Thù tặng cô, Doãn Thù vốn định mang quà tới Tùy Tâm Uyển rồi đi ngay, không ngờ lại gặp Cao Ngữ Lam ở đây.

"Quà tặng em?" Cao Ngữ Lam ngạc nhiên: "Tại sao cô ấy lại tặng quà cho em?"

Doãn Ninh nở nụ cười mờ ám: "Có lẽ con bé muốn lấy lòng chị dâu tương lai chăng? Chắc Doãn Tắc đã nói chuyện của hai đứa cho con bé biết?"

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, Doãn Ninh dùng bả vai huých Cao Ngữ Lam: "Hai đứa cũng thần tốc quá đi. Trước đó chị có hỏi Doãn Tắc, nhưng cậu ấy không cho chị nói gì cả, sợ dọa em chạy mất dép. Kết quả chớp mắt một cái hai đứa đã xác định mối quan hệ rồi".

Mặt Cao Ngữ Lam càng đỏ bừng: "Em cũng không ngờ là nhanh đến như vậy. Không không...ý em là em không nghĩ sẽ xảy ra quan hệ gì với anh Doãn Tắc, kết quả là..."

Doãn Ninh cười hì hì, kéo Cao Ngữ Lam tới bàn đã dọn sẵn đồ ăn. Quách Thu Thần đưa Nựu Nựu đi rửa tay, khi trở lại vừa vặn nghe Doãn Ninh nói: "Em dễ mắc cỡ quá, vậy là nhà họ Doãn chúng ta sau này sẽ có hai người hay mắc cỡ, hai người mặt dày, vừa vặn dung hoà lẫn nhau".

Cao Ngữ Lam không hiểu, Doãn Ninh giải thích: "Em và Doãn Thù đều có tính cách mềm yếu, hay mắc cỡ. Con bé đó dù sống với mẹ nhưng chị và Doãn Tắc vẫn coi nó là người một nhà. Doãn Thù hoàn toàn khác mẹ con bé, có đôi khi chị thầm nghĩ, ông trời đúng là kỳ quái, loại đàn bà xấu xa như vậy tại sao có thể sinh được một cô con gái ngoan ngoãn như Doãn Thù chứ?".

"Mẹ, cậu cũng từng nói, mẹ tương đối ngốc mà vẫn sinh ra con thông minh đấy thôi". Nựu Nựu phát biểu ý kiến của mình.

"Cậu con đâu có nói vậy?" Doãn Ninh không phục.

"Có mà."

"Không có".

"Có". Nữu Nữu kiên trì đến cùng.

"Con không tin thì đợi cậu con sang đây, để cậu con ba mặt một lời mới tính là thật". Doãn Ninh nhăn mũi với con gái, hành động của cô đúng kiểu ăn vạ của Doãn Tắc.

Cao Ngữ Lam cười ha ha: "Hai chị em chị giống nhau ghê".

"Nên chị mới nói, đợi em bước vào nhà này, gia đình chúng ta có hai người hay xấu hổ, hai kẻ mặt dày". Doãn Ninh dương dương tự đắc.

Cao Ngữ Lam cười cười, da mặt dày có gì đáng đắc ý chứ. Nựu Nựu lại khiến mẹ cô bé nhụt chí, cô bé nói: "Cậu nói, mẹ là người vô tâm ngốc nghếch".

"Làm gì có?" Doãn Ninh trừng mắt. Quay đầu thấy Quách Thu Thần đang cười ngây ngô, cô mở miệng hỏi anh: "Tôi có ngốc không? Có phải là người vô tâm không?"

"Không phải, không phải". Quách Thu Thần hoảng hồn, vội vàng xua tay: "Cô rất tốt, rất tốt."

"Thấy chưa?" Doãn Ninh đắc ý với con gái, Nựu Nựu thong thả trả lời: "Dù sao cũng là cậu nói vậy". Vừa nói cô bé vừa gặp thức ăn bỏ vào miệng. Bộ dạng của cô bé vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, thế nhưng những lời nói phát ra từ miệng cô bé luôn làm người lớn cứng họng.

Doãn Ninh không phục, ngẫm nghĩ một lát đột nhiên chuyển hướng sang Cao Ngữ Lam: "Em xem đi, Doãn Tắc thật bực mình, Nựu Nựu cũng chẳng ngoan ngoãn. Sau khi xong việc nhất định Doãn Tắc sẽ hẹn hò với em, em hỏi thử cậu ấy xem có đúng là cậu ấy nói như vậy không. Nếu cậu ấy nói xấu chị thật, em hãy thay chị cho cậu ấy một trận".

Nựu Nựu vừa nghe có người muốn bắt nạt cậu, vội vàng tỏ ra trung thành với cậu: "Cậu em là lợi hại nhất, chắc chắn chị đánh không lại cậu em đâu. Nếu chị đánh thua thì phải trả cậu lại cho em đấy".

"Cậu con không địch nổi Lam Lam đâu. Con yên tâm đi, chắc chắn Lam Lam sẽ thắng". Doãn Ninh vừa gắp đồ ăn cho con gái vừa bác bỏ lời con bé. Nựu Nựu gắp miếng đậu phụ ra: "Con không thích ăn".

"Không được, con mà kén ăn mẹ sẽ tét vào mông con đấy".

Hai mẹ con vừa đấu võ mồm vừa gặp thức ăn cho nhau, Quách Thu Thần chứng kiến cảnh này chỉ biết thở dài trong lòng, hai người một lớn một nhỏ nhà này chắc không dễ giải quyết.

Cao Ngữ Lam cũng than thầm trong lòng, liệu cô có trị nổi anh chàng Ảnh đế nhà cô hay không?

Này, chớ làm loạn! - Minh Nguyệt Thính PhongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ