Lệ Sa và Thái Anh dọn về kinh thành sống cũng được một thời gian. Kể ra cô chưa một lần gặp được Trí Tú hay Trân Ni, cũng không biết giữa họ tiến triển như nào. Có lẽ do thời gian tiến cung khác nhau hoặc công việc bận nên hai người chưa có cơ hội gặp nhau.
Hôm nay Lệ Sa lại muốn đưa Thái Anh về ra mắt với tía nuôi của mình. Sẵn dịp về thăm lại ngôi mộ của tía má mình. Và lần này cô không dẫn con Hạnh theo vì để nó lại quản lí đám gia nhân trong nhà. Nó cũng theo cô suốt một chặng đường và chịu rất nhiều cực khổ, đây là lúc cô đền đáp cho nó.
Trên đường đi, hai tay nàng cứ bấu vào nhau, dường như nàng đang rất hồi hộp.
"Sao vậy?". Lệ Sa đặt tay mình lên tay nàng hỏi.
"Em lo quá à?". Nàng thật thà đáp.
"Em lo gì chứ?"
"Sợ ông thấy không thích em"
Cô nghe xong liền bật cười.
"Quan Kim rất tốt, em xinh đẹp đáng yêu như vậy ông ấy sẽ thích ngay thôi"
Nàng chỉ nhìn cô chứ không nói thêm gì cả. Cả hai ngồi dựa nhau cho đến khi về lại ngôi làng năm xưa. Cô dẫn nàng lại ngôi mộ của tía má mình và lễ phép cúi đầu. Thái Anh đứng kế bên cũng cúi đầu theo cô.
"Tía, con biết tía không chấp nhận chúng con nhưng hôm nay con vẫn muốn dẫn cô ấy về đây. Thái Anh rất tốt, cô ấy là sự an ủi duy nhất còn sót lại mà thượng đế đã dành cho con. Dù sao đi nữa, con đã định sẽ cùng cô ấy bên nhau cả đời. Nếu tía có nghe được những lời này, con mong tía sẽ suy nghĩ lại và chấp nhận nó"
"Má, mặc dù con vẫn chưa nhìn được má dù chỉ một lần nhưng má nhất định sẽ là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Má thấy không, hôm nay con lại dẫn về cho má một người con dâu xinh đẹp nè. Rồi nhà chúng ta lại có thêm một đứa con gái nữa"
Cô nói xong rồi nhìn sang Thái Anh, ánh mắt đầy thâm tình. Nàng mỉm cười với cô rồi hướng về phía hai bậc tiền bối.
"Con sẽ chăm sóc tốt cho Lệ Sa, hai bác yên tâm. Chỉ cần con còn sống, con sẽ là người yêu Lệ Sa nhất trên đời này"
Nói rồi hai người cúi đầu chào họ lần cuối rồi rời đi. Bây giờ cỗ xe lại quay trở về nhà của quan Kim.
"Sau chuyến này tôi sẽ xây mộ cho má em". Cô nói.
Nghe đến việc đó, nàng lại có chút buồn hiện trên gương mặt. Nhưng rất nhanh đã có Lệ Sa dỗ dành nàng. Nói chuyện được một lúc, Thái Anh lại gục trên vai cô ngủ cho đến khi tới nơi.
Một lúc sau, xe ngựa đến nơi, cô lại giục nàng dậy. Hai người vừa bước vào nhà đã có gia nhân ra xách đồ phụ rồi thông báo với quan Kim.
"Con chào tía". Cô cúi đầu chào ông.
Thái Anh lại tiếp tục cúi đầu theo cô.
Chưa kịp đợi ông phản ứng thì phía trong nhà đã có người nói vọng ra: "Á à, xem ai về kìa. Tới nay mới chịu vác mặt về à"
Trí Tú từ từ bước ra mỉa mai cô. Sau đó Trân Ni cũng chạy ra theo. Chị vừa gặp Lệ Sa đã chạy lại ôm cổ cô mà không để ý Thái Anh đứng kế bên. Sau đó thấy mình quá trớn chị vội buông cô ra rồi bảo: "Sao đến nay em mới về. Tía trông em lắm đó"
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanfictionTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.