"Cô nói gì? Người phụ nữ gì cơ." Giang Thiên đẩy râu quai nón trước mặt sang một bên, đi tới nhấc người phụ nữ lên, mỉm cười nói: "Đi thôi, nếu cô biết vậy thì dẫn đường đi."
Một bên chân của người phụ nữ đã bị râu quai nón bẻ gãy, bị kéo lê xuống đất theo một góc độ kỳ lạ.
"Tôi, tôi sẽ nói nơi cô ta ở, chân của tôi!" Người phụ nữ hét lớn, "Tôi không đi với anh! Tôi không muốn!
"Giọng thật khó nghe." Giang Thiên xoay người nói với Trần Nhất Tí: "Cắt lưỡi cô ta đi."
Người phụ nữ che miệng, điên cuồng vùng vẫy.
"Cắt lưỡi cô ta thì sao chỉ đường được?" Mặt Trần Nhất Tí không cảm xúc nói: "Chờ xong chuyện thì cắt."
Người phụ nữ không thể ngờ hai người này lại thực sự mang cô ta đi.
"Không, không, mau cứu tôi!" Người phụ nữ liều mạng nắm ống quần râu quai nón, "Tôi không muốn đi cùng họ, mau cứu tôi!"
Nghĩ cũng biết cô ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Nếu hai người đàn ông thắng, chắc chắn sẽ không quan tâm đến cô ta, thậm chí còn không đưa cô ta về.
Nếu hai người đàn ông thua, vậy thì Tam Vô chắc chắn sẽ giết cô ta!
Râu quai nón lạnh lùng nhìn người phụ nữ, hất tay cô ta ra.
Anh ta lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt như thể chưa từng quen biết cô ta.
Sau khi người phụ nữ bị lôi ra khỏi nhà, cô ta đã thông minh hơn, không la hét nữa.
Lỡ như tang thi nghe thấy tiếng la liền chạy tới, vậy thì người đầu tiên chết sẽ là cô ta.
"Người phụ nữ đó, lợi hại không?" Giang Thiên lắc cổ tay mình, hỏi.
"Lợi hại."
"Các anh nhất định phải cẩn thận một chút, cô ta có hai con tang thi cấp cao rất lợi hại." Người phụ nữ cố lấy lòng, cẩn thận nói.
Giang Thiên nhíu mày, "Hai con tang thi cấp cao? Cô ta nuôi thế nào?"
Cao thủ thực sự trong thành lũy sẽ không lãng phí máu để nuôi tang thi.
Nhưng còn chưa đợi người phụ nữ trả lời anh ta, bên cạnh chân giống như đột nhiên vấp phải thứ gì đó.
"Mẹ nó! Thứ gì vậy, suýt chút nữa ông đây té rồi." Giang Thiên nhỏ giọng mắng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy bên cạnh chân là một cái hố đen thui.
"Giun biến dị sao?" Anh ta nhíu mày, "Làm sao thứ này chui lên được?"
...
Lúc này, trong sân của Tam Vô, giọng nói của Quỳ Quỳ khiến đầu cô nổ tung.
"Chủ nhân, củ cải nói có người đang đi về phía sân, hai người đàn ông, cùng với người phụ nữ lúc nãy đã tới đây."
Tam Vô vốn đã ngủ lập tức mở mắt và đứng dậy.
Dẫn theo Tang Nhất và Tiểu Tang xuống lầu.
Cô xoay người nhảy lên hàng rào, trời tối đen như mực, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy hai cái bóng đen cách đó không xa.
Tam Vô nheo mắt lại.
"Mang theo người phụ nữ kia, người tới không có ý tốt?"
Hơn nữa không phải là giọng nói của đám người râu quai nón, là núi dựa mới của người phụ nữ đó?
"Củ cải, đi theo nghe bọn họ nói gì."
Củ cải nhanh chóng trở lại.
Lá cây hoa hướng dương tức giận đến kéo căng, "Củ cải nói, họ nói tang thi của thiếu gia bị người ta cướp đi, người phụ nữ đó và họ đều nói muốn giết chị."
Tam Vô ngẩng đầu nhìn vầng trăng sắp bị mây che khuất, giọng nói tản nhẹ trong gió.
"Vậy sao? Hóa ra vì Tang Nhất mà tới."
"Thì ra là người của vị thiếu gia kia."
"Họ đến nhanh hơn chị nghĩ đấy." Tam Vô từ trên tường leo xuống, mở cửa, "Khách cũng đã đến cửa nhà, chúng ta cùng hoan nghênh thôi."
Quỳ Quỳ không khỏi vui mừng, "Em cũng được đi sao?"
Bình thường Tam Vô không cho phép nó ra ngoài đi dạo.
"Đương nhiên."
Tam Vô bước ra ngoài.
Giang Thiên đã mất kiên nhẫn.
"Đi lâu như vậy sao còn chưa tới? Nếu cô dám gạt chúng tôi, tôi sẽ chặt chân còn lại của cô đấy." Trần Nhất Tí nắm tóc người phụ nữ mắng.
"Ngay trước mặt đây, nhìn thấy ngôi biệt thự lớn nhất phía trước không? Có một cái sân rất rộng!"
Người phụ nữ vội vàng cầu xin tha thứ, giọng run rẩy nói: "Trong nhà cô ta nhất định có rất nhiều đồ tốt, hai vị đại nhân nhất định phải giết cô ta."
Trần Nhất Tí đang định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ.
"Ai!"
Ngay lúc này, vầng trăng sáng đã bị nuốt chửng hoàn toàn, chỉ dựa vào ánh sao vốn không đủ để thấy rõ xung quanh.
"Hì hì."
Tiếng cười lanh lảnh của trẻ con khiến cả ba người giật mình.
"Trẻ con?" Giang Thiên nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trước mặt.
Một khắc sau, cả người anh ta đều bị Trần Nhất Tí đột nhiên lao tới đẩy mạnh qua một bên.
Một tiếng "Bùm" rất lớn vang lên, vị trí anh ta đứng vừa rồi đã bị đánh thành một cái hố sâu.
"Hì hì."
Tiểu Tang ngẩng đầu lên, trăng sáng trên trời lộ ra một góc, sừng dê trên đầu cô bé đã được Tam Vô buộc lại.
Đã buộc thật chặt nhưng phần đuôi vẫn còn lung lay rất nhiều.
"Là tang thi nhỏ! Là nó...." Hai mắt người phụ nữ đỏ như máu, vừa hét lên một nửa, một sức mạnh cực lớn đột nhiên dâng lên từ dưới thân.
Một củ cải cường tráng chợt lao ra đè lên bụng cô ta, đẩy cả cơ thể cô ta lên không trung.
Một ngọn lửa lóe lên.
Vòng hoa khổng lồ bốc lên ngọn lửa cuồng nộ.
Lá cây mạnh mẽ đánh vào người phụ nữ, đánh cô ta văng xa mười mét phát ra tiếng kêu đau đớn.
"Chết tiệt! Tiếng động lớn như vậy, lát nữa những con tang thi kia sẽ tụ lại."
"Ai ở trước mặt?" Vẻ mặt Trần Nhất Tí căng thẳng.
"Các anh đến tìm tôi, còn hỏi ai ở trước mặt có phải rất buồn cười không?"
Theo tiếng nói, hai người ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa biệt thự trước mặt.
Bên cạnh cô ta là những con quái vật gì vậy?
Một bông hoa hướng dương đang bốc lửa?
"Người có dị năng hệ thực vật? Không đúng, người có dị năng hệ thực vật có thể ăn?" Giang Thiên bắt đầu lùi về phía sau, "Chết tiệt, người phụ nữ gãy chân kia đã lừa chúng ta!"
Bản thân là người có dị năng hệ thực vật, thêm hai con tang thi cấp cao nữa.
Họ không nên tới.
Phải nhanh chóng về báo cáo chuyện này với chủ thành lũy, sau đó bắt người phụ nữ này về để sản sinh thực vật!"
"Rút lui!"
"Tôi chỉ mới hỏi anh một câu, sao anh lại đi rồi? Vào uống một ly trà đi, thế nào?" Tam Vô cười lạnh một tiếng, "Tang Nhất, Tiểu Tang!"
Nếu hai người này trở về thành lũy báo cáo chuyện này.
Chờ đợi cô chính là sự bao vây của vị thiếu gia thành lũy.
Hai người có dị năng hệ tốc độ có thể chạy rất dễ dàng, tiếc là.... tốc độ của Tiểu Tang cũng không thua bọn họ.
"Chơi!" Tiểu Tang đuổi kịp Giang Thiên, một cái tát suýt chút nữa đã trực tiếp nát đầu anh ta.
"Trần Nhất Tí, gọi thứ đó ra đây đi." Giang Thiên sợ hãi run rẩy dữ dội, "Động tác của nó rất nhẹ, có thể bắt được người phụ nữ kia và hai con tang thi cũng không thành vấn đề."
Trình độ của hai người bọn họ không phải là át chủ bài.
Trần Nhất Tí cũng biết bây giờ không phải thời điểm che giấu, cổ tay anh ta run rẩy, một con rắn màu đen lớn chừng ngón tay cái từ trong ống tay áo bò ra ngoài, như một mũi tên hướng thẳng về phía Tam Vô.
Đó là dị thú cấp cao.
Là một vị lão đại trong thành lũy đã thuần phục nó sau đó cho bọn họ mượn dùng để bảo vệ tính mạng.
Giờ là ban đêm, những người này sẽ không phát hiện được!
Quả thật, Tam Vô đang đứng ở cửa không hề phát hiện ra.
Nhưng ngay tại lúc con rắn đen nhảy đến bên cạnh cô, Quý Lăng Bạch - người đã bị quấy rầy khi đang nghỉ ngơi, cả người áp suất thấp đi ra ngoài, dễ dàng nhảy lên thành tường.
Dưới ánh trăng yếu ớt, cái bóng của con mèo tao nhã đang từ từ dài ra.
Hai chân thon dài và thẳng tắp dần thẳng ra, thắt lưng quấn vòng quanh hông anh.
Hai cái cánh sau lưng anh mở ra, trong đôi mắt màu bạc hiện lên sự tức giận lạnh như băng.
Anh đứng sau Tam Vô, mở miệng nhìn con rắn đen đang cứng đờ.
Lặng lẽ nói: "Loài bò sát."
"Cút!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô ấy nuôi tang thi ở mạt thế
Lãng mạnTác giả: Bất Tín Tà Số chương: 101 Thể loại: Ngôn tình, mạt thế, HE Editor: Hải An *Lưu ý: Edit chưa có sự đồng ý của tác giả === Mạt thế đến, tang thi cầm quyền, để tồn tại con người đã làm một cuộc giao dịch với một số tang thi cấp cao để kéo dài...