Có một chuyện như vậy, nói tiếp có thể không dễ nghe —— Ôn Khách Hành ngã thành đồ ngốc.
Nói "ngốc", có lẽ cũng không quá chính xác, dù sao chỉ có loại người miệng chó không nhả được ngà voi như Diệp Bạch Y mới nói như vậy. Chu Tử Thư càng nguyện ý tin tưởng một cách nói khác —— thần trí và ý thức của hắn trở về trình độ của tiểu hài tử, tuổi tác thì không dám chắc, có thể là ba tuổi hoặc cũng có thể là sáu.
"Hình như dính người hơn chút so với hài tử sáu tuổi." Chu Tử Thư cầm lấy một nắm hạt dưa trên đĩa, cũng không quay đầu lại nói với Thất gia, ánh mắt đặt ở ngoài cửa sổ cách đó không xa.
"Ừm, đứa nhỏ ba tuổi có thể gây ra chuyện gà bay chó sủa như vậy, hiếm thấy." Thất gia theo tầm mắt của y nhìn qua, đồng ý nói.
Đầu năm mới, Đại Vu và Thất gia giống như xâu chuỗi đến chúc tết, mang theo bao lớn bao nhỏ thảo dược lên núi, có cho Chu Tử Thư, cũng có cho Ôn Khách Hành, thảo dược chất đống ở trong dược phòng tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Thành Lĩnh mỗi ngày đều buồn rầu ở trong dược phòng sắc thuốc, một ngày nọ tuyết ngừng rơi, trời đẹp, cậu bị Chu Tử Thư xách ra ngoài cùng sư thúc chơi tuyết, y mượn cái mỹ danh, sợ cậu ở lâu trong dược phòng không chừng ngày nào đó khứu giác vị giác cũng bị suy giảm, không còn nhạy bén nữa.
Cũng đúng, một nhà có một người ngũ quan suy giảm là đủ rồi. Thành Lĩnh vì thế gật gật đầu, ném quạt sắc thuốc sang một bên, lôi sư thúc từ trong ổ chăn vứt xuống nền tuyết để chơi ném tuyết. Ôn Khách Hành xuống tay không biết nặng nhẹ, từ lông mày đến cả mặt Thành Lĩnh đều dính đầy bông tuyết, cậu cũng không dám ném trả đũa thật, lúc này chỉ còn cách hạ vũ khí đầu hàng. Hai người sau khi hòa giải bắt đầu lăn quả cầu tuyết, chỉ chốc lát sau đã lăn ra hình dạng. Người tuyết da trắng xinh đẹp, mắt được làm bằng hai quả nho tròn vo đen đen, trên người khoác một chiếc áo khoác màu đỏ, trên tay cắm một cái hồ lô ngào đường, trông rất vui vẻ.
Thành Lĩnh mang nón cho người tuyết, đánh giá trong chốc lát, cười hỏi, "Sư thúc, người tuyết mà thúc đắp này là ai đó? "
Ôn Khách Hành mặt vùi ở trong cổ áo nhung, hà một hơi xoa xoa tay, nói, "Đương nhiên là Tử Thư sư huynh. "
Thành Lĩnh nghi hoặc, "... Sư phụ có mặc quần áo màu đỏ bao giờ đâu. "
"Có mặc mà." Ôn Khách Hành chớp chớp mắt mấy cái, vẻ mặt chắc chắn đáp trả.
"Mặc khi nào, mặc ở đâu, tại sao con chưa từng thấy qua?" Đứa nhỏ Thành Lĩnh này từ nhỏ đã thông minh, tựa như truy vấn dò hỏi đến cùng, không cẩn thận chọc người kia xù lông.
Ôn Khách Hành tức giận, "Sao lại chưa từng mặc, ta nói huynh ấy có mặc thì chắc chắn có mặc! Không thèm chơi với ngươi nữa! "Dứt lời, vung tay áo trở về phòng.
Thành Lĩnh đứng bên ngoài phòng, trong cơn gió lạnh phát run: Mặc hồi nào...Thúc nằm mơ thì có?
"Sao không chơi thêm một lát nữa?" Chu Tử Thư ngồi trong phòng, mắt thấy Ôn Khách Hành mặc kệ đồ đệ trở về phòng, có chút nghi hoặc. Hoàn toàn không biết hai người kia là bởi vì mình rốt cuộc mặc quần áo màu gì mà cãi nhau. Ôn Khách Hành trở lại trong phòng, một thân khí lạnh còn chưa tan đi, Chu Tử Thư cởi áo khoác cho hắn, bị kéo đến bên cạnh lò sưởi làm ấm.
BẠN ĐANG ĐỌC
(ÔN CHU) (EDIT) TRI XUÂN
FanfictionTác giả: Judyasassassin Giả thiết Ôn Khách Hành tự làm mình ngã biến thành đồ ngốc/ Ôn ba tuổi