Doãn Kỳ mệt mỏi cởϊ áσ vest, vào phòng tắm, xối mình trong vòi nước.
Áo sơ-mi còn mặc trên người giờ đã ướt đẫm, dính sát da thịt, lộ ra những làn da đẹp đẽ.
... Hiệu Tích.
Doãn Kỳ ngước đầu, mắt nhắm chặt, yết hầu gợi cảm dưới cổ nhẹ nhàng chuyển động lên xuống, đầu óc anh giờ này chỉ chứa một bóng dáng Hiệu Tích, mãi không thể bỏ xuống.
...
Vào một ngày mưa, Doãn Kỳ lái xe đến một nơi, anh đi rất lâu gần như phải mất một ngày mới đến nơi cần đến.
Trời chuyển tối anh đành tìm khách sạn ngủ lại một đêm, sáng hôm sau lại chạy xe một đoạn nữa mới dừng lại.
Hôm nay trời hạ những cơn mưa nhỏ, Doãn Kỳ ngồi trong xe nhìn chằm chằm con đường vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt.
Chỉ cần đi vào đó là sẽ vào được thôn Trịnh.
À, thôn Trịnh đã không còn tồn tại nữa. Bây giờ đã biến thành khu đất trống và bị cấm vào.
Trước con đường là hai cây cổ thụ nhiều tuổi, dựng hai bên đường nhỏ. Gió nhẹ nhàng thổi, lá cây lay động.
Bỗng đâu đấy không xa xuất hiện một bóng người, không cao không thấp còn rất gầy gò, người đó cúi đầu đứng im bất động, đầu tóc đen nhánh vì mắc mưa mà ướt nhẹp, gương mặt bị tóc mái hơi dài che gần hết, nhìn không rõ.
Doãn Kỳ mở lớn mắt, anh vội vàng mở cửa xe xuyên qua đoạn đường chạy đến bên cạnh người đó.
"Hiệu Tích..."
Doãn Kỳ cách một khoảng, giọng điệu kích động: "Là em, thật sự là em."
"Tôi, là, quỷ."
Người đó chậm rãi nói từng câu, nghe không ra cảm xúc.
Doãn Kỳ run lên, nhẹ nhàng nâng cằm thanh niên. Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà anh luôn nhớ mong, anh không nén được niềm vui, ôm lấy cơ thể lạnh băng kia vào lòng.
"Anh biết, anh biết."
Con đường vắng tanh không một bóng người qua lại, ở cạnh cây cổ thụ lại diễn ra khung cảnh quỷ dị. Một người đàn ông cao lớn vừa lẩm bẩm vừa ôm lấy không khí, nếu bị người khác nhìn được chắc chắn sẽ bị doạ hoặc coi người đàn ông kia như kẻ điên.
Doãn Kỳ ôm Hiệu Tích một lúc thì kéo cậu vào trong xe.
Hiệu Tích từ đầu tới cuối luôn yên lặng cúi đầu, lúc này nhỏ giọng hỏi rằng.
"Anh, không sợ sao?"
Doãn Kỳ vò đầu Hiệu Tích, lắc đầu đáp.
"Ngốc, có sợ thì đã chẳng đến đây lần nữa."
Hiệu Tích ngẩng đầu, lưỡng lự nói: "Anh, có cần phải thể không? Em nghĩ chúng ta không nên gặp lại, nhân quỷ thù đồ... "
"Vì thế nên em đưa anh trở về? Và nói rằng sẽ không gặp lại nữa? Em đang lo sợ chính em hay đang sợ anh sẽ bỏ em hả? Em không nỡ nhưng em vẫn chọn cách để anh về nhà, em nghĩ làm vậy là muốn tốt cho anh?" Doãn Kỳ ngắt lời Hiệu Tích, nghiêm túc nói một tràng dài.
Hiệu Tích kinh ngạc.
"Anh, làm sao biết..."
"Em quan tâm anh, anh đều thấy cả. Những chuyện em cố gắng làm, anh đều rõ." Trong chuyện tình cảm Hiệu Tích còn khá ngây ngô, ánh mắt yêu thích mãnh liệt trong cậu khi nhìn anh, anh đều thấy. Cậu càng che giấu sự yêu thích đó nó càng lộ rõ.
Ngay lần đầu tiên anh gặp Hiệu Tích, liền phát hiện sự yêu thích trong mắt cậu.
Nên anh càng ghi nhớ đến một câu mà Hiệu Tích đã nói trước khi thôn bị diệt.
Phải chăng hai người đã từng gặp nhau? Hay do anh quên mất điều gì rồi?
Hiệu Tích mím môi, vươn ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Doãn Kỳ , chầm chậm lắc lư, bộ dạng như đứa bé đang làm nũng.
Doãn Kỳ bật cười bắt lấy ngón tay cậu, nắm trong lòng.
...
Doãn Kỳ dẫn về một người... Không, không, là quỷ!
Quỷ, là bạn trai nhỏ của anh. Khi về nhà anh liền thông báo một tiếng với ba mẹ, anh kiếm được bạn trai rồi. Một câu thẳng thắn.
Ba mẹ khi biết anh có người yêu rồi thì hơi bất ngờ, cũng không phản đối việc anh yêu đương với người cùng giới, bởi vì từ lâu ba mẹ đã biết tính hướng của anh.
Một người cuồng công việc như anh cũng biết tìm người yêu cơ đấy.
Ba mẹ còn dặn anh dẫn bạn trai anh đến nhà ăn cơm để ra mắt. Nhưng anh từ chối, nói người yêu anh chưa sẵn sàng gặp phụ huynh.
Không phải chưa sẵn sàng, mà là do hơi bận tiện vì thân thế Hiệu Tích. Chỉ có thể đợi một ngày không xa, anh nhất định sẽ dẫn cậu ra mắt ba mẹ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kỳ Tích • Ngày Mưa
FanfictionThể loại: Đam mỹ, hiện đại, đoản văn, thôn thị, kinh dị, nhân ma, 1x1, ôn nhu bình tĩnh công x quỷ giả vờ đáng thương thụ. CHUYỂN VER ĐÃ CÓ ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.