Trên xe ngựa, Châu Kha Vũ không hề bận tâm đối phương đang khóc hay không, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lưu Vũ, nhìn vết kiếm ở cổ y, còn thoáng nhìn thấy một ít vết đỏ hồng tím tím. Hắn không lên tiếng, khéo léo thu hồi ánh mắt, buông Lưu Vũ ra, lấy bình thuốc mang theo bên người đổ ra một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên cần cổ nhỏ nhắn.
Lưu Vũ cảm giác được hắn không có ác ý, liền không kháng cự. Toàn bộ quá trình Châu Kha Vũ cũng không nói gì, bôi thuốc xong liền thu bình lại, đứng dậy vén rèm lên nói nhỏ với người bên ngoài, chỉ trong chốc lát, một thân ảnh quen thuộc liền đột nhiên vọt vào.
"Tiểu Hầu gia!" Tiểu Cửu nhào vào trong ngực Lưu Vũ, hai mắt đều khóc sưng lên.
"Lần này đường đi hung hiểm, sao ngươi lại đi theo?" Lưu Vũ ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
"Lúc xuất phát, người này ầm ĩ nói mình là hành lý của ngươi, phải mang theo hắn." Châu Kha Vũ ở một bên lạnh lùng nói.
Thanh âm của hắn dễ nghe, Lưu Vũ nhìn hắn một cái, nghĩ hắn không thích nhiều lời, nhưng vẫn vuốt ve lưng Tiểu Cửu, hướng Châu Kha Vũ gật đầu: "Cảm ơn Châu đại nhân."
Châu Kha Vũ không trả lời, trong nháy mắt cúi đầu, ngược lại có mấy phần giống Tán Đa. Hắn nhảy xuống xe ngựa, bên cạnh chính là tọa kỵ của hắn, hắn nghiêng người lên ngựa, giương roi rời đi.
"Đã sớm biết tên háo sắc kia không phải là người tốt lành gì, lúc ấy ta đã bảo tiên sinh đừng để hắn lên thuyền, tiên sinh thương hại uổng công." Tiểu Cửu còn chưa nói xong, liền bị Lưu Vũ che miệng: "Đại bất kính!"
Lưu Vũ đề phòng nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa: "Ngươi không thể nói lung tung như ở trong phủ, hắn chính là Thái tử Điện hạ đương triều, không thể không cung kính."
"Tiên sinh!" Tiểu Cửu đấm vào không khí.
"Hắn từng nói tên với ta, khi đó ta đã biết, Tán là họ Hoàng tộc." Lưu Vũ thở dài. Y quả thật đã sớm đoán được, cho nên ở trong khốn cảnh, y mới ra sức bảo vệ an nguy của Tán Đa. Để bảo vệ hắn, thậm chí không tiếc... ủy thác thân mình cho hắn.
May mắn hôm nay Tán Đa không có việc gì, bằng không Hạ Ấp đã là một mảnh xác chết.
"Hầu gia, vậy... Điện hạ, hừ, ông ngoại là Thừa tướng đương triều, cữu cữu là Võ tướng đương triều, nghe nói Văn tướng đương triều cùng hắn là thanh mai trúc mã. Vương hậu nương nương là mẹ đẻ của hắn, hắn lại có thân phận tôn quý. Lần này vào kinh lành ít dữ nhiều..." Tiểu Cửu kéo tay y: "Tên háo sắc kia... Nào giống người sẽ lo lắng cho chúng ta?"
"Lại bắt đầu?" Lưu Vũ vươn ngón tay gõ lên trán Tiểu Cửu: "Thuận theo tự nhiên đi!"
Tán Đa lần này tức giận không nhẹ, hắn ngồi ở trong xe ngựa, một tay chống trán, ngón tay thon dài không ngừng xoa huyệt thái dương đau đớn.
Hắn chưa kịp nói một câu với Hân Nhi, còn trơ mắt nhìn Hân Nhi bị mọi người khi nhục như thế. Đặc biệt là Châu Kha Vũ, Tán Đa cắn chặt răng. Hắn hình như từ nhỏ đã cùng người gọi là biểu đệ này, một chút cũng không hợp.
"Điện hạ." Đãi Cao quỳ ở một bên, thở mạnh cũng không dám.
Tán Đa buông tay, chậm rãi mở mắt ra: "Thế nào? Đêm qua ôm một nam nhân cả đêm, còn biết quan tâm đến bổn cung?"
BẠN ĐANG ĐỌC
NHƯ Ý CÁT TƯỜNG
FanfictionTác giả: L. Trans: うのさんた•刘宇 Beta: MarchRain36 Đã xin phép tác giả. Kiếp trước, phụ người, để người ôm hận mà chết. Bỏ qua cả đời tu hành, kiếp này nối lại tiền duyên, bảo hộ người chu toàn, sủng người tận xương tủy. Thế giới giả tưởng, thần tộc. Về...