Phía sau màn trướng vô cùng nóng bỏng, Tán Đa vén quần áo của y lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai tinh xảo của y.
Hắn siết chặt vòng eo mảnh mai của Lưu Vũ, thuận theo bản năng đem Lưu Vũ ôm vào trong ngực vuốt ve. Rõ ràng biết y là ai, rõ ràng biết quan hệ của hai người, cũng biết rõ tình cảnh hiện tại của cả hai, huống chi lúc này Lưu Vũ ý thức không tỉnh táo, thân thể mang bệnh.
Tán Đa rất khó khống chế ý niệm muốn khám phá người này kể từ lần đầu gặp gỡ. Hắn vẫn còn nhớ rõ bóng hình thiếu niên hoa phục màu lam nhạt thấp thoáng sau tấm lụa trắng trên thuyền, tiếng đàn tràn ra từ đầu ngón tay y giống như âm thanh từ cõi tiên.
"Ơ..." một tiếng, có thứ gì đó rơi loảng xoảng xuống đất, Tán Đa nhấc chăn lên quấn chặt Lưu Vũ, ánh mắt tàn nhẫn nhìn qua.
Chỉ thấy Tiểu Cửu đang luống cuống tay chân đứng ở một bên, chén thuốc muốn đưa Lưu Vũ uống vỡ tan trên mặt đất.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Đãi Cao chạy vội vào. Ngoại trừ Lưu Vũ, ba người còn lại đều trợn tròn mắt.
Thoắt cái, tẩm cung thái tử yên ắng kỳ lạ.
"Điện hạ."Lưu Vũ tựa vào trong ngực Tán Đa, áo trên người đã sớm bị cởi, y vô thức vươn một cánh tay trắng nõn, chậm rãi trèo lên vùng ngực trơn bóng của Tán Đa.
Mắt Tiểu Cửu cùng Đãi Cao trừng càng lớn.
Tán Đa nhìn người trong ngực hai mắt ướt át, lại nhìn về phía hai người không phân biệt tốt xấu đã hóa đá trên mặt đất: "Đi ra ngoài."
Đãi Cao phản ứng lại trước tiên, lôi kéo Tiểu Cửu chạy ra, thuận tiện đóng cửa tẩm cung lại. Hai người đứng ở ngoài cửa thật lâu, Đãi Cao sợ tới mức cánh tay cầm trường kiếm đến bây giờ vẫn còn run rẩy.
Trong đầu Tiểu Cửu đột nhiên nhớ lại, mấy ngày tiểu Hầu gia trở về đều là hắn ở bên giường chiếu cố, trên người y dấu vết sưng đỏ tím xanh trải rộng rất nhiều. Lúc ấy hắn cho rằng tiểu Hầu gia chịu ủy khuất vì trốn chạy, hôm nay vừa nhìn, bàn tay tên háo sắc kia giữ lấy thân thể tiểu Hầu gia, dấu vết lưu lại cùng với lúc trước hắn phát hiện được giống hệt không sai.
"Tên háo sắc đó..."
"Ngươi muốn làm gì?" Đãi Cao vốn đã nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiểu Cửu, người này đầu óc không bình thường, nhìn thấy một màn vừa rồi, nhất định phải quậy một trận.
Tiểu Cửu đẩy Đãi Cao ra: "Hắn đang khi dễ tiểu Hầu gia nhà ta."
Đãi Cao cau mày nhìn Tiểu Cửu: "Ngươi không biết bọn họ đang làm cái gì?"
"Ngươi không thấy cánh tay tiểu Hầu gia nhà ta đều sưng đỏ sao?" Tiểu Cửu cảm thấy Đãi Cao quả thực có bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, chuyện rõ ràng như thế hắn còn dám hỏi ngược lại mình.
"Ha..." Đột nhiên, trong điện truyền đến một tiếng thở dốc, như đang hưởng thụ, lại tựa như bức bối, căn bản cùng hai từ "khi dễ" của Tiểu Cửu không liên quan.
Mặt Đãi Cao trong nháy mắt đỏ bừng. Hắn vội kéo Tiểu Cửu đi ra ngoài đại điện.
"Ngươi đang làm gì vậy? Tiểu Hầu gia còn chưa uống thuốc. Tiểu Cửu không đi, Tiểu Cửu phải trông chừng tiểu Hầu gia."
BẠN ĐANG ĐỌC
NHƯ Ý CÁT TƯỜNG
Hayran KurguTác giả: L. Trans: うのさんた•刘宇 Beta: MarchRain36 Đã xin phép tác giả. Kiếp trước, phụ người, để người ôm hận mà chết. Bỏ qua cả đời tu hành, kiếp này nối lại tiền duyên, bảo hộ người chu toàn, sủng người tận xương tủy. Thế giới giả tưởng, thần tộc. Về...