CHAPTER 15: 1 PHÚT, 1 GIỜ, 1 NGÀY, 1 NĂM, 1 ĐỜI

252 18 4
                                    

CHAPTER 15: 1 PHÚT, 1 GIỜ, 1 NGÀY, 1 NĂM, 1 ĐỜI

Họ ôm nhau ngồi trên mỏm đá nghe tiếng sóng  vỗ rì rào.

Ban đêm ngoài biển gió thổi có chút lạnh, họ càng dựa sát vào nhau để hơi ấm truyền cho nhau nhiều hơn, anh vòng tay ôm lấy vai người yêu và mắt họ cùng nhìn về 1 hướng.

Ngoài khơi xa, những con thuyền đánh cá với những chiếc đèn le lói đang miệt mài với công việc của mình. 1 góc xa hơn nữa là có thể thấy những ánh đèn sáng loáng của thành phố, còn góc còn lại, là sự tĩnh mịch sâu thẳm của biển cả mênh mông.

Câu chuyện của họ vẫn cứ hết từ chủ đề này đến chủ đề khác, rồi bất chợt, Bright chỉ về khoảng không vô tận trước mắt 2 người và hỏi suy nghĩ của Win về nó.

Win chưa trả lời ngay, cậu im lặng, vậy là xung quanh chỉ còn tiếng sóng vỗ, rồi tưởng chừng sự im lặng đó sẽ kéo dài thật lâu thì Win đột ngột nói.

"Em thấy mọi thứ thật mờ mịt và xa xăm. Mọi thứ đều sẽ có 2 mặt, khoảng sáng là mọi người nhìn thấy, và phần tối là phần mà mọi người còn khám phá hoặc bị che mất. Phần này hơn, thì cái kia sẽ kém, và vì thế nên để chung sống an hòa sẽ cần phải nỗ lực lắm đây"

Câu trả lời này làm Bright có thêm 1 nhận thức nữa về người yêu bé nhỏ. Cậu chưa thể đi sâu tỏ tường mọi chuyện, nhưng cậu luôn có khả năng quan sát mọi thứ thật chuẩn xác. Đúng vậy, cái gì cũng sẽ có 2 mặt, cuộc sống, tình cảm, công việc... nếu cầu toàn quá thì chỉ là viển vông, và phải dung hòa nó thế nào để không mất phương hướng và bị đắm chìm trong lệch lạc.

"Đúng thế, em có nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ kia không, có biết sao sóng đánh suốt làm đá cũng mòn mà con thuyền nhỏ bé đó vẫn đứng vững không?"

"Vì nó được người ta sửa chữa mỗi lúc nó hỏng hóc gì đó." Win đáp.

"Đúng, nhưng chưa đủ, vì nó còn có 1 cái mỏ neo, giữ lại nó để nó không trôi ra đại dương xa, nó còn có cái níu kéo nó lại mỗi lúc sóng đánh dập dềnh, nó còn được tu sửa mỗi khi có bộ phận nào đó hỏng hóc, và có 1 người chủ biết xem nên làm thế nào với nó khi có bão ghé thăm. Còn đá thì không, rạn đá này cứ ở mãi đây chịu phong hóa bào mòn của nước biển, không ai chăm sóc cho nó giữa sóng gió muôn trùng, không ai níu kéo từng hạt bụi làm nên nó để bồi đắp cho nó mỗi khi nó bị sứt sẹo hay vỡ nát."

"Nhưng thuyền không tồn tại mãi."

"Trên đời này chẳng có cái gì là tồn tại mãi. Chỉ còn tình yêu là còn mãi. Nếu em yêu quý ai đó, yêu quý công việc gì đó, em sẽ có phương pháp để người em yêu được vui vẻ, để lúc nào cũng có thể làm được công việc em thích. Chọn việc em làm sau này cũng vậy, em không phải chịu áp lực về tiền bạc như những người hôm nay em gặp trên đường, nhưng em lại khổ hơn họ, họ rất dễ đạt được niềm vui, còn em thì không."

"Niềm vui của họ là khi em trả tiền cho họ và đánh giá cao dịch vụ của họ là họ đã vui rồi, như cậu phục vụ nhà hàng là khi em cảm ơn cậu ấy và tip cho cậu ấy vì sự phục vụ đó, là mấy người lao công em chỉ cần đưa những chai lọ giấy túi mà em dùng hết để cho họ là họ đã vui rồi, là chỉ cần âu thuyền đầy cá kia sẽ làm chủ thuyền vui vẻ cười miên man hát ngêu ngao cả buổi rồi. Còn em, và cả anh nữa, những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống như họ sẽ khó có thể làm chúng ta vui vẻ."

(BRIGHTWIN) CẢM ƠN ĐỊNH MỆNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ