9. Tại sao?

754 62 3
                                    

"Không." Hạ Tuấn Lâm lạnh nhạt trả lời.

Nghiêm Hạo Tường như bị hóa đá, đến cả hai chữ 'vì sao?' cũng không tài nào thốt ra khỏi miệng.

Đinh Trình Hâm cười gượng phá tan bầu không khí kì quặc.

"Cũng, cũng trễ rồi, thôi mọi người giải tán đi."

"Hạo Tường, em đưa Hạ Nhi về đi, chỗ này cứ để anh với Gia Kỳ lo được rồi."

Nghiêm Hạo Tường cả đường đi không nói bất cứ một lời nào, Hạ Tuấn Lâm lại càng không.

Về đến nhà, ai về phòng nấy, ngay khoảnh khắc mỗi người một hướng, tựa hồ cuộc tình này chưa bắt đầu đã kết thúc.

Không phải không muốn bắt đầu mà là không thể.

Hạ Tuấn Lâm gục mặt ôm đầu gối, hai vai khẽ run lên, thì ra Nghiêm Hạo Tường cũng thích cậu sao?

Không phải đâu, đó chỉ là cảm xúc nhất thời của hắn mà thôi, chắc chắn không phải đâu.

Không thích cậu đâu mà..

Hạ Tuấn Lâm kìm không được òa khóc, khoảng thời gian vừa qua Nghiêm Hạo Tường đối xử với cậu thật sự rất tốt, tốt đến nỗi Hạ Tuấn Lâm đã đem lòng yêu hắn từ khi nào mà chính cậu cũng không hề hay biết, nhưng cậu lại không có đủ dũng khí để đối diện với thứ tình yêu thiêng liêng ấy, cậu sợ người ngoài sẽ gièm pha Nghiêm Hạo Tường chỉ vì hắn yêu đương với một kẻ thấp hèn như cậu.

Hai người thật sự không phù hợp, Nghiêm Hạo Tường xứng đáng có được người tốt hơn cậu.

Hạ Tuấn Lâm ngay từ ngày đầu bị bán đi đã đinh ninh bản thân là người làm được Nghiêm Hạo Tường mua về, tuy hắn không hề đối xử với cậu như một kẻ làm trong nhà, nhưng cậu vẫn thấy bản thân mình chính là như vậy.

Nhìn như thế nào cũng thấy không xứng.

Tâm trạng Nghiêm Hạo Tường càng tệ hơn, hắn cực kì không hiểu vì sao đứa nhóc kia lại không tim không phổi đến như vậy? Ngay cả hắn cũng đã rung động, vậy thì tại sao?

Tại sao?

Rốt cuộc là vì lí do gì?

Càng nghĩ Nghiêm Hạo Tường càng khó chịu, hắn có cảm giác nếu như bản thân còn ở lại đây thêm một giây thì ngay trong đêm nay hắn sẽ khiến cho Hạ Tuấn Lâm hận hắn.

Nhưng cũng đồng nghĩa Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn thuộc về hắn.

Nghiêm Hạo Tường trầm ngâm đứng trước cửa phòng Hạ Tuấn Lâm, chỉ cần hắn mở cánh cửa này ra, hành động như một tên mất nhân tính, Hạ Tuấn Lâm chắc chắn sẽ thuộc về hắn, không trái tim thì thể xác, miễn là cậu thuộc về hắn.

Tên mất nhân tính.

Nghiêm Hạo Tường bấu chặt lòng bàn tay, không được, hắn không thể, Hạ Tuấn Lâm là tâm can bảo bối của hắn, không thể..

Tiếng va chạm lớn bên ngoài cửa thu hút sự chú ý của Hạ Tuấn Lâm, ngay lúc cậu vừa chạm vào tay nắm cửa liền nghe một giọng nói vọng vào.

"Tiểu Hạ, xin em, đừng ra đây, anh sẽ không tự chủ được mà làm hại em mất."

"Vạn lần xin em.."

[Tường Lâm] Fluoxetine.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ