cô độc
vụn vỡ
lạnh lẽo
nát tan.
______________________________________
em ngồi một mình trong bóng tối, co quắp thân mình như sợ ai chạm vào.
em vẫn rúc mình vào sâu trong thứ tình cảm đầy tuyệt vọng và héo tàn này, nói sao nhỉ, một kẻ hoàn toàn cô độc và tan nát trong chính cuộc tình của mình.
______________________________________
một làn hơi tỏa ra từ khuôn mặt tái nhợt và hom hem đến đáng sợ, thanh bình vẫn như mọi ngày, thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ mục nát và bám đầy bụi. em chẳng màng ăn uống, chẳng có tâm trí để làm việc gì, nói đúng hơn, một cái xác với phần hồn đã thối rữa.
"anh thích nhất là hôn lên má em đấy."
một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má ốm yếu của em, chạm vào nền nhà lạnh toát và vỡ tan, hệt như trái tim của em vậy.
______________________________________
em chợt tỉnh giấc, từ một giấc mơ méo mó và đầy chắp vá đến đau khổ, một giấc mơ về người sớm đã rời khỏi vòng tay em.
em muốn khóc, nhưng chẳng thể, vì người ơi, người đã đem trái tim của em đi mất rồi, cùng với những giọt lệ long lanh sót lại trên khóe mi em ngày ấy.
em muốn khóc lắm, khóc cho đoạn tình đầy bi thương của chúng ta, khóc cho linh hồn em ngày càng héo rũ và khóc cho hồn anh ở khoảng trời xưa năm nào.
em muốn khóc, nhưng không thể.
vì anh đã bảo đôi mắt em đẹp nhất, đôi mắt của người anh yêu là tuyệt vời nhất. đôi mắt mà anh đã bảo rằng các vị thần đã rót các dải ngân hà quyện với những đám tinh vân bồng bềnh vào nơi đó, đôi mắt phản chiếu lại cả bầu trời mùa hạ năm anh còn bên em, đôi mắt của người anh thương.
nhưng đã quá mỉa mai rồi, đôi mắt năm ấy chứa đựng cả bầu trời tinh tú, bây giờ lại khóc ra những vì sao.
______________________________________
từng giọt lệ em nóng hổi rơi xuống, hệt như những ngôi sao băng vụt sáng qua gian phòng đầy tăm tối.
leng keng, thật nhẹ nhàng như ngày người lẻn bước vào trái tim em.
leng keng, êm đềm tựa chiếc gối đầu mềm mại và mùi hoa nhài trên mái tóc người tràn ngập khắp lồng phổi khi nằm dưới bầu trời mùa hạ.
leng keng, tiếng va chạm của những ngôi sao nhỏ rơi ra từ đôi mắt đỏ âu của em.
chúng là kết tinh của những lời hứa trong quá khứ, của những kỉ niệm đã phủ bụi thời gian, của những lời chưa bao giờ được nói ra vẹn tròn.
những ngôi sao nhỏ ấy thật đẹp, trong suốt và lấp lánh, và thật trớ trêu ngươi làm sao, đôi mắt của em cũng vậy.
làm sao đây, người đã từng bảo em không được khóc, vì sẽ làm cả dãi ngân hà trong mắt em sũng nước.
người bảo em không được khóc, vì sẽ làm bầu trời trong mắt em trở nên xám xịt.
người bảo em không được khóc, nhưng tại sao người lại rời đi?
thật tệ quá, em đã lỡ khóc mất rồi.
và nhìn xem này, những ngôi sao nhỏ lấp lánh rơi ra từ dải ngân hà của người đấy.
chúng đẹp thật nhỉ, nhưng cũng thật đau đớn làm sao.
đau đớn hệt như trái tim đang rỉ máu của em vậy.
______________________________________
thanh bình bé nhỏ, thanh bình đáng thương, người ta tìm thấy em trong ngôi nhà gỗ cũ kĩ trên đỉnh một ngọn đồi, nơi em đã từng cùng người tình năm xưa mua nó.
thanh bình bé nhỏ, thanh bình đáng thương, người ta thấy em nằm sõng soài trên mặt đất, giữa những tinh thể lấp lánh lạ kì, giữa những bức thư tay cũ kĩ đã nhàu nát.
thanh bình bé nhỏ, thanh bình đáng thương, em đã chết mất rồi.
thanh bình à, cầu mong cho linh hồn em tới được những vì sao sáng nhất, cạnh người tình của mình.
end.