Wonyoung 5 phút trước nhận được cuộc gọi từ bà Ahn báo rằng cô đã bị ba tống cổ ra khỏi nhà. Nhưng Yujin chính là không có gọi cho nàng, vậy cô đi đâu rồi.....? Sợ rằng cô nghĩ quẩn rồi làm chuyện xằng bậy, nàng hoảng cả lên.
Suy nghĩ một hồi, chắc chắn là bờ sông. Ngốc nghếch.
Đúng như nàng đoán, cô ngồi co ro ở dưới gốc cây, bên cạnh là một balô đồ.
- Tại sao không gọi cho em?
Wonyoung từ phía sau nói vọng tới.
Yujin giật mình nhìn lại, thấy nàng đứng sau lưng mình liền lắp bắp :
- Unnie........unnie sợ......phiền em.
- Phiền, unnie có coi em là bạn gái unnie không? Phiền đúng không? Vậy đừng quen nhau nữa, unnie không phải khổ vì chuyện này nữa, cũng không cần thấy phiền em.
Nói rồi nàng quay bước đi, để cô ngồi chưng hửng ở đó. Chết rồi, mình lại sai nữa rồi. Vội chạy theo nắm tay người ta :
- Wonie, đợi unnie, unnie không có ý đó, Wonie.......
- Hức.......mệt.....unnie đi đi, đi đâu được thì đi đi.
Nàng giãy ra khỏi tay cô, ấm ức. Tại sao yêu nhau mà không thể san sẻ cùng nhau?
- Về nhà em, tự nhiên muốn về nhà em ghê vậy đó, lên xe chúng ta về tổ ấm nào vợ ơi.
Yujin giả bộ đánh trống lãng coi như không có gì, đeo balô trên vai, leo lên xe của nàng.
Wonyoung đang thút thít cũng phải bật cười. Leo lên xe cho người ta chở mình về.
Về đến nhà, Yujin xốc balo ra, có mấy bộ đồ mặc ở nhà, 3 bộ đồng phục, và sách vở, còn có thẻ ATM. Vậy là ba không có ý triệt đường sống của cô. Nhưng khoan, bây giờ không cần gấp, cô nhét nó lại vào ngăn cuối cùng của balo.
- Em, mình đi chợ. Unnie cần mua ít đồ.
Wonyoung lưỡng lự, Yujin bị ba đuổi ra khỏi nhà, chắc chắn không đem theo nhiều tiền, nhưng nếu nàng đi theo rồi giành trả tiền thì chạm lòng tự ái của người ta.
- Unnie muốn mua cái gì? Em đi cho, unnie ở nhà nấu cơm đi, gần giờ cơm rồi, em đói quá.
Wonyoung cuối cùng nghĩ được cách này, coi như vợ đi mua đồ cho chồng, không cần dắt unnie ấy đi theo làm gì. Size quần áo của hai đứa cũng cỡ cỡ nhau.
- Mua vài cái áo phông và quần short.
- Được, ở nhà nấu cơm nha, em đi tí về.
Wonyoung nói xong quay ra ngoài, nhanh chóng di chuyển ra chợ.
Tầm nửa tiếng sau, Wonyoung lôi về lỉnh kỉnh đồ đạc, nào là quần áo, giày dép , đều là cho Yujin. Tất cả đều là tiền tiết kiệm của nàng.
Yujin nhếch nhếch môi cười, quả nhiên không chọn nhầm bạn gái, không bỏ rơi cô trong lúc cô túng quẫn nhất.
- Jinie, lại đây thử áo đi.
Yujin tắt bếp, vui vẻ đi ra sofa, nhìn mớ đồ trên tay nàng, cười cười :
- Nhiều quá vậy, Jinie không có tiền trả lại cho em đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Có chị bên đời [ Annyeongz] [ Cover ]
RomantizmTruyện này mình đi cover lại thuiiiiii :333 Lưu ý: sẽ có một vài nhật vật không có thật nhaaaa