One short

630 46 19
                                    


Có một cơn đau thấu xương ngay dưới làn da của Law, một kiểu tê tái mà hắn cảm thấy râm ran khắp người. Nó vô cùng đau đớn, khó chịu dù Shachi đã vô cùng cẩn thận băng lại vị trí tệ nhất của vết thương, như lớp vỏ xù xì của cái thân cây mà hắn đã dùng để chạy trốn khỏi tiệc ăn mừng sau trận chiến mà Nhà Mũ Rơm yêu cầu phải tổ chức. Law khá chắc chắn hắn sẽ bị thành viên trong băng mắng về việc tự ý rời khỏi bữa tiệc trước khi nó kết thúc; nhưng mọi thứ có vẻ thật náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng nói cười. Và hắn không nghĩ rằng mình có đủ năng lượng để chịu đựng bất cứ thứ gì ngoài sự yên bình, tĩnh lặng.




Hắn thật sự không muốn gì hơn ngoài việc được ngủ trong một năm, hoặc hơn thế nữa, vì vậy hắn không hề dừng bước mà rời khỏi chỗ ồn ào, nơi mà có đám Ninja quậy tưng bừng, lũ Samurai than khóc và tộc Minks say xỉn; dù cho mọi khớp cơ trên người hắn đang gào thét xin hắn đừng di chuyển. Mọi sự cố gắng mà hắn đã làm là xứng đáng, vậy nên Law quyết định, đó sẽ là một cái giá nhỏ cho sự riêng tư mà hắn mong muốn.




Hắn không biết mình đã đi được bao xa, nhưng hắn sớm thấy xung quanh được bao bọc bởi rừng cây và không khí im lặng ngọt ngào. Law hít vào, đón nhận sự chào đón của cô độc, và để nó cuốn trôi hắn.



Hắn chưa từng cảm thấy thoải mái thế này kể từ đợt Punk Hazard.



- Bữa tiệc quá ồn ào với ngươi sao? - Có giọng nói từ phía bên trái hắn, và Law, với không chút cảnh giác, giật mình. Hắn mất một phần giây để nhận ra giọng nói đó, Zoro, đã phá vỡ sự im lặng ban nãy. Law chậm rãi quay ra nhìn Zoro và thấy anh đang ngồi một cách thoải mái bên gốc cây cách chỗ hắn đứng chỉ 5 feet, trên tay cầm một cốc bia. Anh đã chọn một chỗ đẹp, hắn nghĩ, đủ xa để không bị quấy rầy và cũng đủ gần để có thể quan sát diễn biến bữa tiệc. Anh trông khá thảm, hơn hầu hết bọn họ và chỉ xếp sau thuyền trưởng của mình, như thể đây là một điều đương nhiên. Ngay cả trong bóng tối của màn đêm, Law vẫn có thể thấy màu bạc trong mắt Zoro bị che mờ bởi men say, gò má ửng hồng vì đống rượu mà anh ta đã uống từ đầu bữa tiệc.



Thật kì lạ, dù đã đạt tới giới hạn mức độ giao tiếp trong ngày hôm nay, việc nhìn thấy anh khiến Law cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Zoro là một đồng minh đáng tin cậy, nên Law để cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn:



- Ta không nghĩ ta có thể chịu đựng được việc bị tộc nhân Minks cố gắng để gặm tai ta ra đâu.



Việc đó tệ hại ở mức độ vừa phải, và Zoro bật ra một tràng cười ngắn, cái mà bị cắt ngang bởi cái nhăn mặt. Law không bỏ lỡ cái cách một tay anh ta ngay lập tức đến nơi mà bị quấn băng thật chặt, ấn nó xuống khi khuôn mặt anh trông thật đau đớn. Trước khi Law kịp hỏi chuyện gì, Zoro tiếp tục:




- Ta nghĩ xương sườn ta gãy mất rồi, - Zoro thừa nhận, rõ ràng là hơi ngà ngà say




-Ngươi nghĩ xương sườn của ngươi gãy sao? - Law nói đầy hoài nghi, nở một nụ cười mỉa mai - Xương sườn ngươi gãy rồi. Ba cái là đằng khác. Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?




- Nó sẽ lành thôi, - Zoro nói, vô cùng tự tin và dường như chẳng quan tâm. Anh ta thản nhiên đến mức khiến hắn khó chịu



- Nó không... Sao cũng được, - Law thở dài, xoa xoa sống mũi và cảm tưởng như mình lại có thêm một cơn đau nửa đầu khác, cơn đau mà còn lớn hơn cả loài hải vương to nhất mà con người biết đến.




Zoro dường như biết hắn nghĩ gì, Law nghe thấy tiếng anh cười khẽ, và hắn đã lườm anh với đôi mắt lạnh giá nhất mà hắn có thể để khiến anh chịu im lặng nhưng lại ko thành. Hắn chỉ thầm đe dọa khi thấy anh vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh anh.




Đó rõ ràng là một lời mời nếu Law không nhầm, và trong một giây ngắn ngủi, hắn tự hỏi rằng có ổn không nếu chấp nhận nó. Điều này cảm giác như không phải một lời đề nghị đơn thuần, và Law không biết nó sẽ dẫn hắn tới chuyện gì nữa. Tuy nhiên sự do dự đó chẳng kéo dài lâu, khi mà hắn nhớ ra rằng mình đang mệt mỏi tới nhường nào. Không nói thêm một lời, hắn thả mình ngồi cạnh Zoro. Hành động đó khiến hắn nhận được một nụ cười chấp thuận từ người kia, và Law ngừng quan tâm tới những rắc rối, hắn sẽ đương đầu khi chúng đến sau, hắn đã quen dần với nó nhờ việc liên minh với băng Mũ Rơm.




Họ không nói gì sau đó nữa, Law chỉ đơn giản là nhìn những thành viên trong băng tận hưởng quãng thời gian vui vẻ này - Họ rất dũng cảm, nên họ xứng đáng có được nó - cùng với các đồng minh trong khi Zoro tiếp tục uống cốc bia yêu thích của anh ta bên cạnh. Khoảng lặng đó thật dễ chịu, thoải mái. Nhưng chẳng bao lâu sau, đầu óc Law bắt đầu quay cuồng.




Ban đầu, Law thấy mình đang suy nghĩ về việc thật trớ trêu khi họ đang ăn mừng chiến thắng ở chính trung tâm của Onigashima. Đối với người ngoài, đây có vẻ như là một sự sỉ nhục cuối cùng đối với Kaido, nhưng Law đánh cược cả cuộc đời mình rằng đó không phải là sản phẩm từ sự thiếu suy nghĩ của Monkey D. Luffy. Law nghi ngờ vị thuyền trưởng kia thậm chí còn nhận ra tác động của việc bắt đầu bữa tiệc trong căn cứ cũ của vị hoàng đế đã bị lật đổ. Điều đó thật buồn cười khi nghĩ đến, và Law sẽ nói dối nếu hắn bảo hắn không cười khúc khích, ít nhất là trong nội tâm, với tất cả sự hài hước đó.





Nhưng rồi, suy nghĩ của hắn trôi đến dải băng quấn quanh người, và thấy chúng lấp ló dưới lớp quần áo của Zoro mỗi khi anh cử động, và đột nhiên -
Tiếng thở gấp gáp và cảm giác nhớp nháp của máu ở tay hiện lên trước mắt hắn.
- đột nhiên, Law không cười nữa.




- Ngươi là đồ khốn, - Law nói trước khi có thể ngăn mình lại, thậm chí còn không quan tâm nếu hắn có xúc phạm Zoro, bởi ý hắn đúng là như vậy. Khi hắn bàn kế hoạch với anh- kế hoạch mà hắn dày công xây dựng như một thiết bị cơ khí, kế hoạch mà khiến hắn nhiều đêm mất ngủ, thứ mà hắn đã dành hàng tháng để chắc chắn rằng họ sẽ ra mặt với tư cách những kẻ chiến thắng. Hắn nghĩ điều đó không đáng cho cả hai, cho Zoro, cho sự mất mát, và hắn chắc chắn rằng đã không nghĩ nhiều vào thời điểm đó.





Có lẽ Zoro không biết lúc đó, hay kể cả bây giờ, nhưng Law đã nói những thứ ấy như một lời hứa; dù thế nhưng việc giữ lời thật khó cho hắn khi mà Zoro luôn tự đưa mình vào chỗ chết và không quan tâm tới bất cứ thứ gì. Nó cực kì khó chịu. Và bực bội.





- Ngươi là một tên khốn, - Law lặp lại, nhấn mạnh hơn chỉ vì hắn có thể, và Zoro nhìn hắn như một con nai bị lọt vào đèn pha.




Chậm rãi, cẩn thận, gần như anh ta đang không chắc nên làm gì để giải quyết sự thay đổi đột ngột kia, Zoro hạ cốc bia xuống và quay sang đối mặt với hắn:




- Cái này là về hả?




- Nó có thể về cái khác sao?- Law nghiến răng



Law biết rằng đây không đúng với tính cách của mình, và có thể, chỉ có thể, khi Zoro đối mặt với hắn chút nữa- khi mà nhịp đập thất thường của hắn lắng xuống, khi mà máu hắn không còn sôi sùng sục- hắn sẽ bảo Zoro quên hết chuyện này đi, nói do là hắn uống quá nhiều, nhưng không phải bây giờ.




Chỉ là, không phải bây giờ.


Không phải lúc mà hắn chỉ có thể nghĩ tới khi mà hắn nắm giữ trái tim Zoro, nhưng không giống như của những người khác, nó gần như không đập và thoi thóp dừng lại- điều đó xảy ra hai lần, nhưng Law không có tâm trạng để nghĩ về nó - vì Zoro, một tên ngốc và mãi là một tên ngốc, nghĩ rằng việc tiếp tục chiến đấu khi tim anh ta dừng đập một nửa là ý kiến hay.



Điều này thật khó để chấp nhận và Law nghĩ hắn sẽ không bao giờ quen được với nó, đối mặt với sự thật rằng hắn rất thích cướp trái tim người khác và nhìn chúng đập trong bàn tay mình một cách say mê. Nhưng nó trở nên tệ hơn khi lấy đi trái tim của một người đồng minh, người bạn- Zoro- từ lồng ngực khi nó đang trong một nỗ lực tuyệt vọng để giữ anh ta sống sót.


- Ngươi biết ta sẽ không xin lỗi về việc đó, - Zoro nói, giọng vô cùng nghiêm túc nhưng lại êm dịu như mặt biển vào một ngày lặng gió; nó như xả xuống người Law như làn nước lạnh vào mùa đông.




- Ta không muốn ngươi phải xin lỗi, - Law nói một cách chắc nịch, tư thế thả lỏng ra khi mà hắn dựa vào thân cây đằng sau. Hắn biết mình đang nói gì, vì thật sự một lời xin lỗi cũng chẳng có nghĩa lí gì vào lúc này. Hắn dành thời gian đủ lâu bên Zoro để biết con người của anh. Anh sẵn sàng hi sinh vì thuyền trưởng, vì đồng đội, và anh sẽ không bao giờ hối hận về bất cứ thứ gì. Nó thật điên rồ, nhưng lại thật đáng ngưỡng mộ. Law không đòi hỏi Zoro phải trở thành con người khác, nhưng:




- Ta chỉ muốn cho ngươi biết ngươi là một tên khốn.




- Được rồi, - Zoro thở phào, trông có vẻ thoải mái hơn rất nhiều khi Law bình tĩnh lại; anh ta đặt chiếc cốc còn đầy vào tay Law:



- Đây.





Law nhìn chằm chằm vào cốc đồ uống, thoáng bị phân tâm bởi những dải bong bóng trên lớp bọt của bia trước khi quay lại, nhìn Zoro với cái nhướng mày. Anh nhún vai:




- Ta đang cố bù đắp cho việc là một tên khốn hạng A đấy.



- Ta tưởng ngươi nói sẽ không xin lỗi chứ?



- Đây là hai việc khác nhau!




Law nhìn chăm chăm.




Bỗng ở đâu đó phía trên họ, một con cú kêu lên



- Cứ uống cái thứ chết tiệt này đi, Torao, - Zoro gằn giọng, và Law cũng nốc cạn chỉ trong một ngụm. Chỉ khi Law đưa cốc lại cho Zoro, hắn mới để ý đến chiếc thùng gỗ cạch anh. Thật kỳ quặc, Law chỉ vào nó:





- Đừng nói với ta là ngươi đã đánh cắp cả một thùng sake?





- Ta là hải tặc, - Zoro nở nụ cười tự mãn





- Đúng rồi nhỉ, - Law lắc đầu, băn khoăn rằng tại sao hắn lại hỏi cơ chứ. Nó làm hắn muốn uống một cốc nữa. Hắn đành nhượng bộ, huých nhẹ Zoro:




- Rót cho ta thêm ly nữa.





- Aye, aye, - Zoro hào hứng làm theo, trông vui hơn so với bình thường, Law cho là thế. Dù sao anh ta vẫn có thể tìm thấy bạn nhậu ngay cả khi ở trong rừng.




Law chỉ mới hoàn thành được nửa cốc của mình khi hắn cảm thấy có sự hiện diện mạnh mẽ đang ở gần họ, và chống lại sự thôi thúc phải đứng dậy khi hắn nhận ra loại haki đặc trưng đó đang hướng về phía đây.




- Zoro?! Anh có ở đây không?! Zoro?! - hắn có thể nghe thấy tiếng Luffy trước cả khi nhìn thấy cậu, vị thuyền trưởng đang hét tên người kiếm sĩ của mình to hết mức có thể.



- Ở đằng này! - Zoro gọi, và Law nhìn Luffy cuối cùng cũng thấy họ, và đang lao như một viên đạn thẳng tới chỗ hắn và Zoro đang tận hưởng trong yên bình. Sự yên bình đó sẽ bị phá vỡ ngay khi Luffy đến trước mặt họ.






- Zoro!! A, Torao cũng ở đây luôn! - Luffy vui mừng thốt lên, gần như khiến mặt trời phải ghen tị với sự rạng rỡ đó, hàm răng nhe ra cùng đôi mắt híp lại. Nó khiến hắn khá là khó chịu.




- A. Luffy, - Zoro chào đón với cái vẫy tay nhẹ, nở một nụ cười thoáng qua - Bữa tiệc kết thúc rồi sao?




Luffy gật đầu:



- Phải, mọi người đã ngủ hết luôn rồi!



Cảm tạ trời, Law nghĩ cùng lúc với Zoro:



- Tôi cũng đoán vậy. Thế cậu làm gì ở đây?




- Tôi đi tìm Zoro! - Luffy trả lời, với nụ cười chẳng bao giờ tắt, cậu kéo vành chiếc mũ của mình.





Zoro ậm ừ:


- Vậy cậu tìm thấy tôi rồi đó.




- Shishishi! Đúng vậy!- Cậu khúc khích




Cậu ta chưa di chuyển khỏi nơi mình đang đứng, Law để ý cái cách cậu ta nhìn chằm chằm vào Zoro, và Zoro cũng đáp lại một cách tử tế. Không ai lên tiếng cả, nhưng hắn cảm thấy mình đã bỏ lỡ cả một câu chuyện rồi.

Hắn đã đúng vì khi sau nửa phút im lặng, Zoro thở dài bực tức nhưng lại đầy sự yêu mến đối với thuyền trưởng của mình.


- Được rồi, - anh lắc đầu nói với Luffy và quay sang Law- Ngươi không phiền chứ?



- Các ngươi muốn làm gì thì làm, - Law khua tay. Rõ ràng họ không cần sự cho phép của hắn. Họ sẽ làm những gì họ muốn kể cả khi hắn nói không. Law đã học được điều này, và hắn quyết định sẽ không quan tâm nữa, kể cả băng Mũ Rơm có thực sự tham gia. Nó chỉ thật không đáng thời gian và năng lượng.


Law cho rằng hắn đã đúng - hoặc sai tùy theo quan điểm - khi nụ cười của Luffy lớn dần đến mức không tưởng tượng được, đôi mắt cậu sáng rực lên, khiến hắn rùng mình. Hắn khá chắc chắn rằng hắn không thích những gì sẽ diễn ra. Cái nhìn kinh hãi chiếm lấy khuôn mặt từng rất thoải mái của Zoro như dự báo trước, và tất cả những gì Law nghe được là tiếng anh kêu lên: "Luffy, đợi đã!!" ngay trước khi Luffy lao về phía trước, đáp thẳng xuống đùi người kiếm sĩ với cái nảy nhỏ. Điều tồi tệ hơn là Luffy làm như thể cả ba người họ không bị băng kín từ đầu đến chân.





Hành động này khiến Zoro cố gắng gồng mình lên để chịu đựng cú va chạm, đã vô tình thúc cùi chỏ vào ngay vết thương nặng nhất của Law. Cơn đau truyền từ bên hông hắn đến mọi bộ phận trên cơ thể; hắn gần như không thể chịu đựng được, cảm giác như thể hắn lại chịu đòn tấn công từ Kaido thêm một lần nữa.



- Gah! - Law rên rỉ, lấy hết sức lực gõ một cách yếu ớt lên tay Zoro - Zoro-ya, tránh ra.



- Xin lỗi, - Anh lầm bầm, biểu cảm đau đớn trên gương mặt hệt như của Law vậy. Anh từ từ chuyển sang tư thế thoải mái hơn và cẩn thận để không làm đau hắn lần nữa:




- Torao, có sao không?



[Trans][LawZo] Rest Your Weary Bones Next To MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ